Thẩm Vụ Bắc chậm rãi giơ tay lên chống ở trên tường, làm như muốn cúi đầu xuống.
Nhưng mà ngay lúc này, tiếng nước chảy bỗng yếu lại dần gần như là không còn.
Thùng đã đầy nước.
Trong phút chốc, tiếng hít thở cũng không còn che giấu được nữa.
Thẩm Vụ Bắc chật vật dời đi tầm mắt, không dám lại nhìn Yến Kinh Nhiên, lùi về sau hai bước, cầm lên thùng nước giội lên người mình lần nữa.
Trôi đi xà phồng, cũng làm trôi đi những ý niệm khó chịu kia.
Không bao lâu, Thẩm Vụ Bắc đã mặc quần áo chỉnh tề xong, lau lau mái tóc đến khi nó gần khô.
Chờ khôi phục lại bình thường, cô mới nhẹ nhàng kéo tay đang che mắt của Yến Kinh Nhiên xuống.
Rồi sau đó giơ ngón trỏ lên để trên môi, ra hiệu cho hắn tạm thời đừng nóng nảy lên tiếng, còn bản thân thì mở hé cửa phòng vệ sinh ra rồi bước ra ngoài.
"Thầy." Thẩm Vụ Bắc cùng hai người bọn họ đứng thành một hàng, biết rõ cố hỏi, "Sao trễ như vậy rồi mà thầy còn tìm chúng em chi ạ?"
"Còn không biết xấu hổ mà hỏi lại à!"
Diệp Hải chắp hai tay sau lưng, nhìn ba người chằm chằm: "Các cô cậu có biết hành vi của mình có bao nhiêu tồi tệ không!"
Ân Đồ nhịn không được phản bác: "Thầy, không phải chúng em gây sự trước, cái thằng tóc vàng kia đều cầm gậy bóng chày uy hiếp chúng em, chúng em cũng đâu thể làm rùa đen rút đầu được?"
"Cậu im miệng!"
Diệp Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc-nam-omega-nha-ben/2723115/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.