Thẩm Vụ Bắc nín thở, bình tĩnh nhìn Yến Kinh Nhiên.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán thịt nướng, gương mặt hồng hào của hắn mông lung xinh đẹp đến mức không chân thực.
Thẩm Vụ Bắc giật giật môi, vừa định nói chuyện.
Ân Đồ và Bành Bồng bên kia đã quay trở về.
Cơm nước no nê xong, bọn họ như được hồi sinh lại.
“Tiếp theo mọi người có muốn đi dạo ở đâu không? Bành Bồng hỏi, “Em vừa mới nhìn qua, bên này có rất nhiều chỗ để chơi lắm á.”
Trần Trác cũng rất muốn đi, nhưng hắn chỉ chỉ vào Yến Kinh Nhiên còn đang treo trên người của Thẩm Vụ Bắc, bất đắc dĩ mà nói: “Tiểu Yến uống say rồi, cũng không thể mang theo một người say xỉn đi làm loạn khắp nơi được.”
Bành Bồng “À” một tiếng: “Vậy thì chúng ta đi về ha?”
Thấy ai cũng đang hứng thú bừng bừng, Thẩm Vụ Bắc nhìn Yến Kinh Nhiên đang rầm rì trong lòng ngực cô, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là vầy, mọi người đi dạo đi, em không đi, em mang anh ấy trở về homestay.”
Đôi mắt của Trần Trác sáng lên một chút: “Được! Chỉ có mỗi Thẩm học muội là trượng nghĩa thôi! Giao tiểu Yến lại cho em đó.”
Nói xong liền khoác tay với Bành Bồng như chị em tốt rồi đi mất.
Chỉ có Ân Đồ là không biết suy nghĩ cái gì mà vẫn còn đứng ở chỗ đó.
“Mày không đi hả?”
Đối mặt với đôi mắt nghi hoặc của Thẩm Vụ Bắc, Ân Đồ châm một điếu thuốc, quen tay định châm cho cô một điếu, nhưng người nọ lắc đầu nói: “Thôi, anh ấy còn ở đây, không có phương tiện.”
Cái từ “Anh ấy” này là chỉ ai không cần nói cũng biết.
Ân Đồ khẽ nâng cằm, phun ra một làn khói trắng, liếc nhìn Yến Kinh Nhiên, trêu chọc mà nói: “Còn chưa theo đuổi được mà đã như vậy rồi.”
Thẩm Vụ Bắc hừ một tiếng: “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Mày có tự tin là tốt.” Ân Đồ từ tận đáy lòng mà nói, “Thật sự, bây giờ nhìn mày cũng khá tốt, có anh của mày bồi mày, tao cũng không cần vì mày mà lo lắng nữa.”
Thẩm Vụ Bắc cười cười: “Vốn dĩ cũng không có gì để lo lắng cả.”
“Thôi, vậy hai người về trước đi.” Ân Đồ cũng cười theo, vẫy tay với cô, “Tao đi dạo xung quanh một chút.”
Nói lời tạm biệt với Ân Đồ xong, sợ Yến Kinh Nhiên lại làm ầm ĩ nữa, Thẩm Vụ Bắc dứt khoát ấn người vào trong lòng ngực của mình rồi đi về phía trước.
Quán thịt nướng cách homestay không xa, đi vài bước là đến ngay.
Kết quả là đi đến trước cửa phòng của Trần Trác và Yến Kinh Nhiên, cô mới phát hiện thẻ phòng không có ở trong túi của Yến Kinh Nhiên.
Suy nghĩ hai giây, cô mang hắn đi vào phòng của mình, chuẩn bị chờ Trần Trác trở về rồi đem hắn về.
Trong phòng chỉ có một mình cô nên chỉ có một chiếc giường.
Thẩm Vụ Bắc buông Yến Kinh Nhiên đang say xỉn đến mơ màng hồ đồ ra, rồi đi nấu nước nóng, đút thuốc giải rượu cho hắn.
Lúc đầu hắn còn không chịu uống, vẫn là Thẩm Vụ Bắc bóp cằm hắn đút vào.
Có lẽ là do hành động này làm đau hắn.
Hắn từ trong mơ màng tỉnh lại, nhìn cô chằm chằm một hồi, mới nhận ra: “Đây là đâu?”
“Phòng của em.” Thẩm Vụ Bắc đáp.
“Được tắm không?”
“...”
“Được không?" Yến Kinh Nhiên lặp lại lần nữa, "Anh không thoải mái, muốn đi tắm."
Bởi vì say rượu, hắn nói chuyện so với ngày thường chậm hơn rất nhiều, âm cuối kéo càng dài, giọng mũi càng nặng, giống như là đang làm nũng với cô vậy.
Thẩm Vụ Bắc cảm giác lỗ tai của mình như bị đâm một chút.
Nhìn nhau hai giây, cô đành phải thỏa hiệp: “Anh đi tắm đi.”
Yến Kinh Nhiên cong môi, cao hứng đứng dậy, vừa mới đứng lên một cái, cả người liền lảo đảo.
Thẩm Vụ Bắc đỡ hắn đứng vững lại: "Được rồi, để em đỡ anh đi vào."
Sau khi dìu người vào phòng tắm xong.
Thẩm Vụ Bắc điều chỉnh nhiệt độ vòi sen xong, sau đó đem khăn tắm đặt ở vị trí mà hắn có thể với tay tới.
"Em đi ra ngoài trước." Cô nói với Yến Kinh Nhiên đang ngoan ngoãn nhìn cô vội đông vội tây, "Có chuyện gì thì kêu em."
"Được."
Đi tới cửa, Thẩm Vụ Bắc không yên tâm mà quay đầu lại, thấy hắn hành động bình thường, mới đóng cửa lại đi ra ngoài.
Nhiệt độ ở phố cổ có sự chênh lệch rất lớn, gió đêm thổi tới, mang theo chút ẩm ướt lạnh lẽo.
Nhưng Thẩm Vụ Bắc tự nhiên lại có một chút xao động.
Không mãnh liệt như kỳ mẫn cảm, chỉ là nghe thấy tiếng nước chảy đứt quãng truyền ra từ phòng tắm, liền có chút giày vò.
Suy nghĩ một lát, cô nhắn tin cho Bành Bồng.
[ 0501: Mọi người chừng nào thì về? ]
Nhưng mà đợi vài phút, Bành Bồng vẫn chưa trả lời.
Thẩm Vụ Bắc liếm đôi môi khô khốc của mình.
Sợ một hồi Yến Kinh Nhiên tắm xong đi ra sẽ thấy lạnh, nên cô đi qua đóng cửa sổ lại.
Cả căn phòng chỉ còn lại âm thanh từ phòng tắm.
Thậm chí cô còn nghe được Yến Kinh Nhiên ca hát ở bên trong nữa.
"Thật là..."
Thẩm Vụ Bắc cười nhạt, cảm thấy người này sao mà có thể đáng yêu đến như vậy.
Chẳng qua là cô còn chưa cười được bao lâu, tiếng ca liền ngừng lại, sau đó truyền ra tiếng la của Yến Kinh Nhiên.
Tiếng la kéo dài đầy thất vọng.
Thẩm Vụ Bắc mặt liền biến sắc, đi tới cửa phòng tắm: "Anh, làm sao vậy?"
Bên trong không có người trả lời.
Thẩm Vụ Bắc nâng tay lên gõ cửa một cái: "Anh ơi?"
Trong lúc cô đang định gõ cửa lần thứ hai, thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Hơi nước trong phòng tắm hòa lẫn với hương hoa tương vi dại đập thẳng vào mặt, mà Yến Kinh Nhiên, để một đầu tóc ướt nhẹp đứng trước mặt cô.
Thẩm Vụ Bắc nhìn thấy làn da của hắn ửng đỏ, xương quai xanh thon gầy, còn có hai vết đỏ trên vai do hắn tự cào.
Trắng đến tột cùng, hồng đến lóa mắt, từ trên xuống dưới, nhìn không sót thứ gì.
Thẩm Vụ Bắc ngẩn người, có chút chật vật mà dời đi tầm mắt: "Sao anh không mặc quần áo vậy?"
Yến Kinh Nhiên hoàn toàn không ý thức được bản thân không thích hợp chỗ nào.
Hắn chậm chạp chớp mắt mấy cái, rồi sau đó nghiêng người, nâng cánh tay lên chỉ phía sau: "Quần áo ướt hết rồi."
Thẩm Vụ Bắc nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ.
Yến Kinh Nhiên cởi quần áo ra đều ném ở dưới đất ngâm mình trong nước chảy, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
"..."
Cô câm nín hai giây, nhấp môi đi vào phòng tắm, cầm khăn tắm trên giá treo đồ lên, nhanh chóng bọc cả người Yến Kinh Nhiên lại, rồi lại giúp hắn lau khô tóc.
"Anh tạm chấp nhận như vậy trước đi, chờ học trưởng Trần trở lại, em liền đi lấy quần áo sạch cho anh."
Thẩm Vụ Bắc hít sâu một hơi, cưỡng bách bản thân kìm nén những ý niệm xấu xa đó lại, không nói một lời liền đem Yến Kinh Nhiên ấn vào trong giường.
Cố tình Yến Kinh Nhiên càng trở nên kích động hơn.
Cô vừa mới đứng dậy, hắn liền ngồi dậy theo, khăn tắm tuột xuống đầu vai, để lộ ra một mảng lớn da trắng nõn.
"Nhóc muốn đi đâu?"
Hắn xoa xoa đôi mắt, vô lại mà nắm lấy tay cô: "Đừng đi, nhóc không được đi."
Thẩm Vụ Bắc: "..."
Quay đầu lại, đôi mắt đen tối không rõ ràng của cô rơi vào trên người hắn: "Em chỉ muốn đi tắm mà thôi."
Yến Kinh Nhiên hơi nhíu mày một chút, như là đang suy tư cô đang nói thật hay không.
Suy nghĩ một lát, hắn dùng ngón trỏ cào lòng bàn tay của cô một cái: "Nhóc lại đây một chút, anh nói cái này cho nghe nè."
"Nói đi." Thẩm Vụ Bắc nói, "Em nghe."
"Lại đây thêm chút nữa." Yến Kinh Nhiên cong môi làm ra vẻ thần bí, "Là chuyện bí mật, không thể để người khác nghe thấy."
Thẩm Vụ Bắc bị nháo đến không còn cách nào khác, nghe lời tới gần, lỗ tai đặt ở bên môi của hắn: "Bây giờ nói được chưa?"
Cô đợi mấy giây.
Không nghe thấy Yến Kinh Nhiên nói chuyện, ngược lại là có một cơ thể ấm áp nhích lại gần, tay của hắn nóng hầm hập như nhiệt độ cơ thể của hắn, cách lớp áo cotton mỏng dán lên cổ cô, dù hương hoa tường vi dại có vẻ có hơi ôn nhu nhưng lúc này cũng mang theo chút ý đồ xâm phạm lãnh địa của cô.
Tuyển thể sau gáy của Thẩm Vụ Bắc lộ ra ngoài không khí.
Hắn vén mái tóc bên tai của cô lên, đôi môi mềm mại gần như là ấn ở bên trên.
Tuyến thể là một trong những bộ phận hết sức nhạy cảm trên cơ thể con người, bị đụng vào như vậy, lưng của cô nháy mắt căng thẳng lên, bởi vì quá mức kinh ngạc, mà Thẩm Vụ Bắc đều đã quên đẩy hắn ra.
Gần như trong nháy mắt, cô cảm thấy được phản ứng của mình.
Yến Kinh Nhiên được dung túng, càng không chút kiêng nể gì.
Hắn áp sát cả người lên, thè đầu lưỡi ướt mềm ra, thành kính mà liếm khối da mỏng yếu ớt đó.
Hương vị bạc hà lạnh lùng phân tán ra tứ phía, mùi vị rõ ràng có thể nói là cấm dục, nhưng vào lúc này lại có một loại ý nghĩ mê hoặc lòng người.
Khi say rượu, con người luôn là dễ dàng bộc lộ ra khát vọng sâu kín nhất. Hắn chưa từng nói với Thẩm Vụ Bắc, hắn có bao nhiêu khao khát tin tức tố của cô.
"Ô Ô..."
Đôi môi diễm sắc của Yến Kinh Nhiên hé mở, nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô: "Thơm quá..."
Hơi nóng dâng lên, tiếng hít thở của Omega đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Vụ Bắc nhắm hai mắt lại, sắc mặt vốn dĩ hòa hoãn lúc này cũng lạnh xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, đẩy bả vai của Yến Kinh Nhiên ra, để đề phòng hắn làm ầm ĩ, cô dứt khoát đưa hai ngón tay ra, bóp cằm hắn buộc hắn phải ngẩng đầu lên đối mặt với cô.
Không cho hắn có cơ hội né tránh.
Yến Kinh Nhiên bị sức lực của cô làm cho có chút đau, nhưng hai tay của hắn đều bị cô nắm kéo ra sau lưng, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Hắn không biết Thẩm Vụ Bắc muốn làm gì, càng không biết tại sao cô bỗng nhiên lại tức giận.
"Đau..." Chân mày hắn nhíu chặt, phát ra âm thanh oán trách.
Nhưng Thẩm Vụ Bắc lại không có mềm lòng, nhìn chằm chằm hắn không xê dịch: "Anh rất muốn ngửi tin tức tố của em sao?"
Hai mắt của Yến Kinh Nhiên sáng rực lên một chút, thành thật trả lời: "Muốn."
"Vậy anh phải trả lời được câu hỏi của em trước cái đã." Thẩm Vụ Bắc liếm liếm môi, hỏi, "Hồi nãy ở quán thịt nướng, anh nói nếu như là Ô Ô thì có thể, em cũng muốn hỏi anh một chút..."
Dừng lại hai giây, cô khẽ cười: "Tại sao chỉ có Ô Ô là có thể?"
"..."
Yến Kinh Nhiên hé hé môi, trả lời không được.
Đầu óc hỗn độn của hắn không cho phép hắn suy nghĩ sâu xa như vậy.
Nhưng đôi mắt đen nặng nề của Thẩm Vụ Bắc quá áp bách, giống như là nếu hắn không trả lời được, thì tối nay sẽ không thể ngửi được mùi hương dễ chịu như vậy nữa, mùi hương mà làm cho hắn muốn ngừng cũng không ngừng được.
Nghĩ đến khả năng này, trong mắt hắn xẹt qua một tia hoảng hốt, bắt đầu nghiêm túc lục soát trong đầu.
"Bởi vì..." Yến Kinh Nhiên vừa nghĩ, vừa sắp xếp lời nói, "Bởi vì Ô Ô là..."
Thẩm Vụ Bắc rất có kiên nhẫn, dẫn dắt từng bước: "Là cái gì?"
Yến Kinh Nhiên chậm rãi rũ lông mi xuống, rồi sau đó lại phiền não cau mày, đấu tranh chốc lát, con ngươi hắn lóe lên, như là sợ chọc giận cô, vì vậy mang theo chút không xác định mà nói.
"... Là em gái mà anh thích nhất?"
Thẩm Vụ Bắc giễu cợt: "Chỉ là em gái thôi à?"
Yến Kinh Nhiên mờ mịt hỏi: "Nếu không thì còn có thể là cái gì?"
Trừ em gái ra, hắn và Thẩm Vụ Bắc hình như cũng không còn quan hệ nào cả.
Omega trước mặt ngước chiếc cổ thon dài lên, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu, thuần khiết không tì vết, không chút bụi trần.
Hắn trêu ghẹo là bản năng hắn cho phép, còn cô động tình liền đặc biệt dơ bẩn.
Càng nghĩ, Thẩm Vụ Bắc càng không kiềm chế được, vào giờ phút này tất cả ngụy trang đều nát bấy hết, thậm chí cô còn có ý định kéo đối phương xuống địa ngục vô tận, cùng cô đắm chìm trong kích thích.
"Anh nói xem?"
Giọng điệu của Thẩm Vụ Bắc chậm chạp, con ngươi u ám, ánh đèn ấm áp tô điểm cho hàng mi cong vút của cô, khiến cho dục vọng trong đáy mắt cô càng không thể che giấu được: "Anh trai bình thường sẽ không làm loại chuyện như vậy với em gái đâu."
Cả người Yến Kinh Nhiên căng thẳng lên, yết hầu hắn lăn lộn, theo bản năng hỏi: "Loại chuyện nào?”
Dứt lời, Alpha liền nhích lại gần, áp sát vào lỗ tai hồng nhạt của hắn, vừa xấu xa vừa thẳng thừng mà mở miệng.
"Loại chuyện mà khiến em muốn ** anh ngay bây giờ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]