Lạc Tử Hân thấy mắt Mục Nguyên Trinh từ từ trở nên sâu hơn, trong lòng hơi cẳng thẳng, nói tiếp: “Hoàng thượng, tuy Lạc Kiến Phú này là người của Hoàng đế tiền triều, nhưng đến nay Hoàng thượng đã ngồi vững giang sơn từ lâu, tin rằng hắn cũng không làm nổi lên sóng gió gì được. Hơn nữa, hiện tại hắn đã bị nhốt trong đại lao mấy năm, hẳn là tâm chí đã sớm bị mài mòn. Nếu bây giờ Hoàng thượng trọng dụng hơn, lại tin tưởng hơn, chắc chắn Lạc Kiến Phú này cũng sẽ mang ơn, tùy theo ý Hoàng thượng.”
Mục Nguyên Trinh nghe Lạc Tử Hân nói, trong lòng biết lời này của nàng cũng không phải là không có đạo lý, Lạc Kiến Phú này đúng là văn võ kỳ tài khó gặp, văn có thể trị quốc, võ có thể ngăn địch. Nếu không phải vì một kiếm năm đó, hắn cũng sẽ không căm hận người này như thế.
“Trước mắt, Đại Vũ quốc đang lâm nguy, Hoàng thượng nên buông thành kiến xuống, để hắn dốc sức vì quốc gia, cũng có thể hiển lộ rõ ràng sự nhân đức khoan hậu của Hoàng đế Đại Vũ ta, coi trọng người tài.” Lạc Tử Hân lại góp lời lần nữa.
Con ngươi của Hoàng thượng hơi dao động, Lạc Tử Hân biết giờ phút này lòng Hoàng thượng có hơi lung lay, liền nhân cơ hội nói tiếp: “Hoàng thượng, an nguy quốc gia là quan trọng nhất, vả lại Hoàng thượng còn có thể phái Trữ tướng quân ở bên cạnh giám sát đốc thúc, nếu Lạc Kiến Phú này thật sự có tâm tư khác thường, cũng trốn không thoát pháp nhãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc-hau-vi/2386611/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.