“Cha... “ Trong mắt Lạc Tử Hân đã sớm tuôn ra nước mắt, nhất thời hai tròng mắt của nàng giống như bị sương mù che lấp.
”Là... Là... Hân nhỉ?” Đôi mắt Lạc Kiến Húc đột nhiên kinh động, run runđứng lên, đi đến trước mặt của nàng, cách song sắt dùng ánh mắt khôngthể tin nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, đột nhiên nắm lấy hai tay củanàng, “Nữ nhi, là ngươi sao, ngươi vào bằng cách nào?”
Lúc nàyLạc Tử Hân đã sớm hai mắt đẫm lệ, từ ngoài song sắt luồn hai tay vào,mười ngón nắm tay Lạc Kiến Húc, nức nở nói: “Cha, là Hân nhi, con tớithăm người.”
”Hân nhi, nói cho cha, thời gian này con sống như thế nào?” Lạc Kiến Húc cũng nước mắt ngang dọc, nắm chặt tay nữ nhi.
Lạc Tử Hân nín thở thật sâu, liền êm tai nói với phụ thân, từ lưu đày thành quan nô, đến thanh lâu, lại đến Viên gia, về sau vào cung, đương nhiênnàng chỉ nói sau chuyện trọng sinh, về phần đủ loại kiếp trước, cũngkhông tiện nói với phụ thn.
Chỉ thấy Lạc Kiến Húc một bên nghe, thường hơi cau mày, sắc mặt âm tình bất định.
”Cha, con đã nghe nương, nàng nói...” Lạc Tử Hân khẽ cắn môi dưới, muốn nói lại thôi.
”Bà ấy nói là loạn thần tặc tử đúng không? Hình như Lạc Kiến Húc biết nàngmuốn nói cái gì, trực tiếp nói tiếp, dừng một chút, ông thở dài, nói,“Hân nhi, nương con chỉ biết một, không biết hai, nhưng bà ấy nói cũngkhông sai, cha đúng là một loạn thần, ta một lòng phù chúa cũ, chưa từng nghĩ tới sẽ quy thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc-hau-vi/2386552/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.