Trong phòng tối om,một đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, từng tia máu hằn rõ chứng tỏ chủnhân của nó đã nhiều ngày không chợp mắt.
Lạc Tử Hân co người lại một góc, quần áo đơn sơ khiến nàng run lẩy bẩy. Cứ tưởng rằng mình rấtkiên cường có thể chiến thắng rét lạnh, nhưng lúc này đây lại bị bóngđêm đánh bại đến thương tích đầy mình.
Nàng sợ tối, từ nhỏ đã sợtối, trời thì đen như mực, còn nàng thì bị nhốt trong một căn phòng kín, đưa tay không thấy rõ năm ngón. Đáng sợ nhất là hôm nay không có trăng, thì ran gay cả ông trời cũng bỏ rơi nàng.
Thật là xui xẻo. Bị bỏ rơi trong một căn phòng tối tăm, không có ánh mặt trời, là muốn mạngcủa nàng sao? Hay là ông trời không muốn nhìn nàng hưởng thụ vinh hoaphú quý, buộc nàng tỉnh lại giữa giấc mộng? Lạc Tử Hân không khỏi âmthầm kêu khổ.
Cảm giác thân thể lạnh lẽo, tấm áo đơn bạc nàykhông chống đỡ nổi trận gió lạnh đầu thu. Không chỉ lạnh buốt khắpngười, lòng nàng cũng đã nguội ngắt.
Mấy ngày trước, trong ThụcNghi cung, nàng nằm bên cạnh hắn, triền miên trằn trọc, hồng loan phủtrướng, ánh nến chập chờn hắt tiếng thở dốc trầm đục.
Hắn, hoàng đế đương triều Đại Vũ Quốc - Mục Nguyên Trinh, mà nàng, chỉ là một Tiệp dư nhỏ bé, gọi là Lạc Tử Hân.
Đêm hôm ấy, là ngày nàng thị tẩm.
"Tiêm Vũ, nàng là của trẫm . . . . . ." Mục Nguyên Trinh lẩm bẩm nói nhỏ, cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng ngần.
Thân thể Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc-hau-vi/2386464/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.