Đèn phòng khách chưa từng được bật lên, có ánh trăng sáng chiếu vào, hai người đi đến hành lang, cửa phòng, mở cửa nhưng lại chưa đi vào, ở nơi ám trầm mờ tối đó, ánh sáng không thể chiếu vào. Sắc váy xanh và đen đan vào nhau, hòa lẫn với nhau không thể phân biệt được. Khóa kéo bị kéo xuống hoàn toàn, Kiều Tây không lên tiếng, eo bị ôm lấy, một lát sau, hơi thở dần bình ổn lại, hai tay đặt trên vai đối phương, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại nóng đến khôn cùng, tóc đen rối bời buông rơi trước ngực, nổi bật trên làn da trắng nõn trơn bóng, giày cao gót dưới chân đã sớm rơi ở nơi cừa vào, chỉ còn đôi chân trần, vì không cao bằng phó bắc, nên chỉ có thể hơi kiễng chân để vịn vào. Kiều Tây rũ mắt nhìn người trước mặt, bất giác hơi cắn môi, khẽ giương mắt, thấy ánh trăng sáng chiếu vào nơi góc rẽ, ánh sáng bên kia lại hoàn toàn bất đồng với bóng tối bên này.
Trong bóng tối ấy ẩn giấu một trận lửa nóng như thiêu đốt, không chấp nhận việc ẩn nấp ngủ đông, dường như rất nhanh sẽ phá tan gông cùm xiềng xích, thế lửa từ trên ập xuống lan tràn cắn nuốt, cuốn hết thảy mọi thứ vào trong. Ánh sáng mờ, tầm nhìn không rõ, mọi cảm nhận lại đặc biệt rõ ràng. Một lát sau, cô mới dùng thanh âm không ổn định mà nói: "Luôn hỏi đến chị Hoan, có chuyện gì sao?" Đã trở về được một thời gian, cô không biết Triệu Thập Hoan có tâm tư gì với mình, rõ ràng là cũng chưa tiếp xúc gần nhau, nhưng phản ứng này của Phó Bắc cũng lớn quá rồi, không chỉ đơn giản là vì vài hộp kẹo . Nhưng cũng chỉ là nghĩ như thế, tự nhiên có một cảm giác khác thường khó nói rõ bỗng nảy sinh, chua sót dần đầy, làm cô cũng dần nóng hơn, cô vẫn chưa hoàn toàn mở rộng lòng mình với Phó Bắc, vẫn có khúc mắc, vấn đề giữa hai người vẫn chưa được giải quyết, hiện tại vẫn còn đang giằng co nhau, lôi kéo không buông tay, cô không thể hiện ra nhiều cảm xúc, cũng có lẽ là đã thật sự phai nhạt, nhưng Phó Bắc lại như càng ngay càng lún sâu, biết rõ là giả nhưng lại xem đó như là thật.
Nghĩ đến đây, cô hơi nhấc tay lên, không chạm vào đối phương nữa. Phó Bắc cảm nhận được, nhưng cũng không có phản ứng gì, một hồi lâu mới nói: "Không có gì..." Từ khi đó đến nay, hai người đã giao hòa rất nhiều lần, nhưng không có một lần mở rộng cửa lòng để nói chuyện với nhau, có đôi khi phó bắc muốn nói, kiều tây lại ngoảnh mặt tránh đi, tựa như hiện tại, hai người có thể cởi mở với nhau, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói. Váy dài quá vướng víu, khóa kéo bên hông đã được mở, Kiều Tây không quan tâm đến, tầm mắt dừng trên mặt Phó Bắc, như muốn nhìn thấu người này, đáng tiếc vẻ mặt Phó Bắc cũng không thay đổi, ngược lại một tay nâng mông cô, kề đến hôn lên khóe môi cô. Ánh mắt Kiều Tây dần dần hơi mờ đi, ngón tay co lại, cuối cùng hoàn toàn ôm lấy sau lưng người này.
Thẳng đến khi đã vào phòng, nằm sấp trên người Phó Bắc để tạm nghỉ, cô hơi trầm tư, cân nhắc suy sét một chút, mới nói: "Gần đây Chu Quần tiếp xúc với cậu cô rất nhiều, giống như đang có hợp tác kinh doanh vậy." Nói đến rất quanh co uyển chuyển, không nói thẳng chuyện Lương Tấn Thành giúp đỡ Chu Quần. Đương nhiên, không cần nói Phó Bắc cũng hiểu, nhất cử nhất động của Lương Tấn Thành đều trong tầm mắt, cô đã sớm biết được tin này, còn sớm hơn Kiều Tây rất nhiều. "Vẫn luôn đều hợp tác với nhau." Phó Bắc nói, lòng ngón tay vuốt ve vành tai Kiều Tây như chuồn chuồn lướt nước, "Trước đó không phải đều luôn thân cận với bên kia sao, đó là vì Chu Quần." Cứ tưởng là có liên quan đến nhà họ Chu, thì ra là Chu Quần, đến nỗi tại sao sẽ liên quan đến Chu Lâm, đoán chừng là Lương Tấn Thành vì muốn tiếp cận Chu Quần, trước hết mượn sức của Chu Lâm, dù sao cũng cùng một nhà, cùng một họ, dù sao cũng phải tìm một cái cớ để kéo gần quan hệ hơn, dù là giả tình giả ý nhưng cũng là tình ý. Kiều Tây nghĩ thông được tầng quan hệ này, việc chán ghét Lương Tấn Thành lại càng sâu thêm vài phần, lại nghĩ đến lúc trước khi nhà họ Kiều gặp nạn Lương Tấn Thành lại bỏ đá xuống giếng, trong lòng lại càng thêm phức tạp, vẫn còn kéo dài cho đến bây giờ. Nhưng có một việc cô không nghĩ ra - - "Cậu cô tiếp cận Chu Quần làm gì?" Trước kia Lương Tấn Thành có giao thiệp nhiều nhất với Kiều Kiến Lương, vô luận làm cái gì đều sẽ nhúng vào một tay, khi đó Kiều Kiến Lương rất tin tưởng, cho rằng gặp được người tốt, cho đến khi gặp đại nạn té ngã, bây giờ nhìn lại, cái gọi là ý tốt kỳ thực chính là không có ý tốt, có mưu đồ. Lương Tấn Thành là người không từ thủ đoạn, ngoan độc lại tham lam, không có chuyện vô duyên vô cớ mà đối tốt với người khác, bây giờ lại chọn trúng Chu Quần mà xuống tay, đoán chừng lại đang có âm mưu gì. Chu Quần cũng như vậy, thật sự không sợ nửa đường bị đâm cho một dao, Lương Tấn Thành là loại người như thế, vì lợi ích của mình mà sẵn sàng tổn hại đến người khác, khi có chuyện xảy ra thì người đầu tiên bị đẩy ra chính là người bên cạnh kẻ đó. Có rất nhiều loại người như Lương Tấn Thành trên thương trường, luôn bo bo giữ mình, thâm tâm lại càng không phải là thứ tốt, mọi việc đều đặt lợi ích lên trên hết, có đôi khi vì một món lợi rất nhỏ mà có thể hại chết người khác. Nhưng thương trường ai mạnh hơn thì người đó sống, nói tình nghĩa sẽ không sống được dài lâu, người như vậy cố tình lại là người sống đến thoải mái và ổn định nhất. Đạo lý trong đó, Kiều Tây vẫn hiểu được. Cô cúi đầu nhìn Phó Bắc, giữa hai chân có chút không thoải mái, nên hơi di chuyển. Hai người đều còn đang mặc váy dự tiệc, nhất là Phó Bắc, tuy rằng vừa mới trãi qua một lần, nhưng vẫn không thấy một chút lộn xộn. Nhưng váy Kiều Tây lại khá lộn xộn, dù sao cũng là hàng đặt may thủ công, chất liệu vải mỏng manh không chịu được sự giày vò, bây giờ trông rất tệ, nơi phần ngực khá nhăn nhúm, trông như vừa động một chút thì sẽ rơi xuống ngay. "Chuyện của Đàm nhị gia còn chưa kết thúc, hiện tại ông ta lại đang bị quản chế khắp nơi, hai năm qua Chu Quần phát triển cũng không tệ, hẳn là muốn mượn sức lực của hắn ta." Phó Bắc giải thích. Lần trước Lương Tấn Thành một cước đá vào bảng thép, Đàm nhị gia có tính tình gì, chỉ cần Lương Tấn Thành còn dám có chút động tác nhỏ nào thôi, tuyệt đối nợ mới nợ cũ đều cùng tính một lượt, hiện nay Lương Tấn Thành biết được bản thân ông ta đang lâm vào tình cảnh gì, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định không an phận, bây giờ muốn mượn sức vài người, để dành cho mấy việc tương lai sau này. Điều này cũng rất phù hợp với tác phong của ông ta, không muốn sống yên ổn. Kiều Tây hơi cau mày, cảm thấy vừa hợp lý nhưng cũng khá ngạc nhiên, "Dì không giúp ông ta nữa sao?" Trước kia còn lo lắng mà nhọc nhằn một phen, bây giờ xem ra dường như là không giúp nữa, bằng không sẽ không hạ thấp đến mức phải mượn sức của Chu Quần, Kiều Tây khá tò mò, trong đầu vừa nghĩ đã lập tức hỏi ra, không bận tâm đến người dưới thân này là cháu gái bên ngoại của Lương Tấn Thành, hai nhà cũng tính là thân thích, lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy có chút không thích hợp, câu hỏi quá riêng tư, việc nhà của người khác và bản thân có quan hệ gì đâu chứ, giống như đang can thiệp quá nhiều, bàn tay quá dài, rất nhanh tâm tư cũng không thể che hết. Lập tức bổ sung một câu: "Trước đó còn nhờ cô đi tìm Đàm nhị gia, không sợ gây phiền đến cô sao?" Phó Bắc nhìn cô chăm chú, trước đây Kiều Tây chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này, hoàn toàn không để ý đến, gần đây đều luôn hữu ý vô tình mà hỏi đến, như là đang kiểm chứng xác minh chuyện gì đó, ngay cả việc lần trước đến đây, cũng không phải vì chuyện gì khác, mỗi lần đều phải kéo lên đến những chuyện này. Mơ hồ đoán được có thể cô đã biết được chút nội tình gì đó, Phó Bắc không trả lời, bàn tay đặt sau thắt lưng cô, dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi lần mới trả lời: "Đã giúp rồi, bây giờ phải dựa vào bản thân ông ta." Nhà họ Phó có thể giúp một lần nhưng không thể giúp cả đời, Lương Ngọc Chỉ nhớ đến tình xưa, không nỡ để Lương Tấn Thành chịu khổ, dù sao cũng là người thân của mình, tình cảm ruột thịt mấy chục năm sao có thể phủi đi sạch sẽ được, lần trước biết được Lương Tấn Thành gây ra đại họa, lập tức giúp đỡ một phen, cuối cùng còn kéo cả ba Phó và Phó Bắc vào, kết quả làm ông nội Phó rất không vừa lòng, nhất là khi biết việc Phó Bắc đi tìm Đàm nhị gia, đã mắng chửi hai vợ chồng rất nặng lời. Ông nội Phó đã tuyên bố, ai còn dám giúp cho Lương Tấn Thành nữa thì lập tức cút đi, nếu rước họa vào thân, ông tất sẽ vì đại nghĩa diệt thân, vì thế, hiện tại nhà họ Phó sẽ không có ai đứng ra giúp Lương Tấn Thành, Lương Tấn Thành chỉ có thể dựa vào chính ông ta mà thôi. Kiều Tây không tra được điều này, cho rằng lời này là ý của Phó Bắc, quan hệ của Phó Bắc và vị cậu ruột này cũng không thân thiết, không vừa lòng cũng là bình thường. Cô rũ mắt đánh giá Phó Bắc, muốn tìm chút sơ hở từ trên nét mặt người này, nhưng cũng không tìm được cái gì, ngược lại vừa liếc mắt đã tiến vào đôi mắt đen thẫm của người này. Đèn ngủ mở sáng, chiếu ra thân ảnh hai người, dưới ánh sáng, màu xanh da trời như chìm vào bên trong màu đen, dường như dung hòa thành một thể. Ánh mắt này quá mức nồng cháy, nhớ nhung như sóng ngầm cuồn cuộn, không thể xác định, chăm chú nhìn lại, lại có vài phần ý vị sâu xa. Kiều Tây né tránh không nhìn thẳng, khẽ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào phần ngực phập phồng trắng nõn của đối phương. Cổ chữ V quá mức nổi bật, bên trong đó là sự cám dỗ khó kiềm chế, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút. Cô mất tự nhiên mà dời mắt, nhìn drap giường trắng tinh. Phó Bắc lại ôm cô nằm nghiêng, ôm người vào trong ngực, môi mỏng khẽ động, tiến đến bên tai cô thầm thì: "Kiều Tây..." Hơi thở ấm nóng sượt qua viền tai, hơi ngứa, rất lâu sau Kiều Tây mới dùng thanh âm như muỗi kêu mà khẽ lên tiếng. Trong tiếng nói mang theo chút mệt mỏi, cổ họng như thắt lại, như là đã biết. Phó Bắc nói: "Đi tắm trước đã." Cô không lên tiếng. Đối phương hôn xuống vành tai cô, nong nóng, "Hửm?" Kiều Tây siết chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay chạm vào chỗ cổ áo người này, đợi đến khi đối phương gần thêm chút nữa, dựa theo đó mà đêm nay cô đã làm điều mà cô vẫn chưa dám làm. Bên ngoài nổi lên một trận gió, thổi những chiếc lá vang lên âm thanh xào xạc, không ngừng rơi xuống. Những đám mây trắng chồng chất lên che khuất ánh trăng, hoàn toàn bao phủ, khiến trời đất thoáng chốc cìm vào bóng tối, lúc này làng đại học đã sớm yên tĩnh, không còn bao nhiêu nhà còn sáng đèn. Trên cây lưu lại những chiếc lá mỏng manh đang bám vào cành cây, chỉ một chút lay động, đều có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, gió thổi lớn hơn một chút, lay động những cành lá mỏng manh, những chiếc lá bám chặt vào cành hơn, bám lấy không buông, ngăn cản gió đêm. Hôm sau là một ngày mưa, nhiệt độ ở Giang Thành lại hạ xuống, hơn nữa lại hạ xuống không ít, có thể cảm nhận được hơi lạnh từ bầu trời xám xịt, bầu trời mờ tối hơi nước mờ mịt che khuất tầm nhìn nơi xa xa, không thấy rõ hình dạng. Trong tiệm còn có việc, Kiều Tây không ở lại lâu, giữa trữa đã dậy ăn chén cháo xong thì rời khỏi, lễ phục đã bị giày vò đến không còn hình dạng, huống chi còn đang ướt đẫm nằm trong phòng tắm, không thể mặc lại, Kiều Tây tùy tiện tìm quần áo của Phó Bắc mặc tạm rồi lập tức đi khỏi. Quần áo không vừa người, có hơi rộng, nhưng thoạt nhìn còn toát lên chút phong vị, cùng một bộ quần áo, mặc trên người Phó Bắc thì trông đứng đắn, nhưng mặc trên người cô thay đổi một chút lại có chút lười nhác và gợi cảm. Cô cũng rất biết chọn, ánh mắt độc đáo, chọn một cái lại chọn trúng cái có giá trị nhất. Buổi chiều, Kiều Tây ở trong tiệm, đang xăm hình cho khách. Khả năng chịu đau của người khách này hơi kém, chỉ một hình xăm nho nhỏ đã đau đến rêи ɾỉ, một người đàn ông trưởng thành có tiếng không có miếng mà đang than đau, hình ảnh có chút buồn cười. Tần Tứ đến đây một chuyến, vừa vào cửa đã thấy Kiều Tây mặc bộ quần áo không giống với phong cách thường thấy, đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt chợt trầm xuống, bộ đồ nghiêm túc mang với dép lê, tóc tùy tiện cột lên, nhìn thế nào cũng thấy được bộ quần áo này cũng không phải của cô ấy mà là của người khác, sau đó lại nghĩ đến một người nào đó... "Sao lại đến đây?" Kiều Tây lên tiếng trước, liếc nhìn rồi lại thu hồi ánh mắt, nghiêm túc tiếp tục công việc trên tay. "Không có việc gì thì không thể đến sao?" Giọng điệu của Tần Tứ không rõ ràng, đến một bên tìm ghế ngồi xuống. Nghe được giọng cô có chút không thích hợp, Kiều Tây hơi dừng động tác trên tay, nhưng không ngẩng đầu, "Ai chọc chị vậy, sao hung dữ thế." Tân Tứ cũng không quan tâm đến, còn đang hỗ trợ dọn dẹp trong tiệm, lần đầu tiên lại chịu khó đến vậy, cái người mà đến tiệm của bản thân cũng không tự mình dọn dẹp, mà bây giờ lại có lòng tốt như thế, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà. Còn kỳ quái hơn là, không biết bị nổi điên cái gì, Tần Tứ giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, buổi tối đến chỗ Kiều Tây còn vào bếp hỗ trợ. Quen biết lâu như vậy, Kiều Tây cũng không biết cô ấy cũng sẽ xuống bếp, nhớ đến trước kia đến chỗ cô ấy, đến cái chén Tần Tứ cũng sẽ không rửa, toàn bộ sinh hoạt đều dựa vào dì giúp việc. "Cuối cùng là hôm nay chị xảy ra chuyện gì vậy, thật là kỳ quái mà." Kiều Tây hỏi, dù cho không quan tâm cũng sẽ phát giác được điều bất ổn. Tuy rằng sau khi Tần Tứ ra ngoài một chuyến rồi quay về đã bắt đầu kỳ quái, nhưng cũng không quái dị như ngày hôm nay, trước đó còn hung dữ muốn chết, miễn cưỡng cũng còn giống với tính tình lúc trước của cô ấy, Kiều Tây gặp mặt cũng cảm thấy tốt hơn, đột nhiên bây giờ lại trở nên nhẹ nhàng săn sóc như thế, khiến người ta hết sức không được tự nhiên. Tần Tứ đang xoay lưng rửa rau, sắc mắt hết chuyển rồi lại biến, cuối cùng hờ hững, khóe miệng cong cong, cũng không trả lời, tay khoáy khoáy trong chậu nước một lúc, mới nói: "Có sao, kỳ quái chỗ nào?" Kiều Tây không nói được, miệng khẽ động, cuối cùng trả lời: "Cảm giác có một chút." Tần Tứ vớt đồ đã rửa lên cho ráo nước, "Cả ngày nghĩ đông nghĩ tây, tôi thấy em đây là đang rất rảnh rỗi rồi đấy." Kiều Tây buồn cười, nhướng mày. Nhưng rất nhanh, cô bỗng ngớ ra, Tần Tứ đang vây lấy cô từ phía sau. Kỳ thực cũng không tính là ôm lấy hoàn toàn, chỉ là cô không mang tạp dề, Tần Tứ thuận tay lấy một cái mang đến, nếu như bình thường hẳn là trực tiếp đưa qua là được rồi, không ngờ lại còn trực tiếp mang giúp. Có thể là ảo giác của Kiều Tây, cảm giác Tần Tứ áp vào phía sau rất nhanh, động tác cũng đặc biệt chậm rãi, một bàn tay thân mật vòng từ phía sau đến, như thể là vô tình chạm vào eo của cô, mùi nước hoa ập đến, giống như muốn cuốn cô theo, cùng lúc đó Tần Tứ còn cúi đầu xuống, tự nhiên đến thế, hơi thở mỏng manh ấm nóng dừng trên cần cổ trắng nõn của Kiều Tây. Kiều Tây theo bản năng mà cứng người lại, đến một cử động nhỏ cũng không dám động, hô hấp cũng bị đình trệ, hành động bất ngờ này làm cô hơi bối rối. Quá mức kinh ngạc, các giác quan đều như trở nên chậm chap, nhưng thực tế chỉ vừa trôi qua ba năm giây mà thôi. Không đợi Kiều Tây lấy lại tinh thần, Tần Tứ đã buộc xong tạp dề, lui lại nửa bước. "Nấu ăn cũng không chịu mang vào, không sợ bị bẩn sao." Giọng nói trước sau như một. Cổ họng Kiều Tây như bị nghẹn, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, cho dù đối phương đã nới ra, nhưng vừa rồi tất cả lại quá mức đột ngột, rất lâu cô cũng không thể trả lời, một hồi sau, mới ừ một tiếng. Tần Tứ cư xử rất tự nhiên, giống như vừa rồi chỉ là hành động rất đỗi bình thường, ngược lại có vẻ là Kiều Tây đã nghĩ nhiều, mà trong thời gian này, cô ấy cũng không có bất kỳ khoảng cách nào. Có lẽ là trong tiềm thức cô không muốn có mối quan hệ phức tạp nào, Kiều Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng bản thân hẳn là đã hiểu lầm. Cho đến khi cơm nước xong, hai người tùy ý hàn huyên chút chuyện ngoài lề, giống như là để thêm một lý do cần thiết cho việc lần này đến đây, Tần Tứ nói chủ nhật Vạn Tam và bạn gái anh ta đính hôn, để Kiều Tây cùng cô đi một chuyến. Nghĩ đến lần trước Vạn Tam còn đặc biết đến thăm cô, nên Kiều Tây đồng ý. Sau đó một cuộc điện thoại ngắt lời hai người, là Kiều Kiến Lương gọi đến, người lên tiếng lại không phải là ông mà là Chu Lâm - - Kiều Kiến Lương ngã bệnh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]