Thời tiết dạo gần đây khá mát mẻ, nhất là ngày hôm nay, ấm áp vừa phải, bởi vì đang rất buồn ngủ, Kiều Tây cũng không mở mắt ra, mà là nửa mê nửa tỉnh đón lấy cái hôn này.
Hôn xong, cô thuận theo động tác của Phó Bắc mà nâng eo lên, mệt mỏi hỏi: "Làm gì vậy?"
Phó Bắc nghiêng đầu hôn xuống vành tai cô, "Em nói xem?"
Kiều Tây vờ như nghe không hiểu, ra vẻ oán trách lại như nỉ non mà nói: "Đã muộn thế này rồi, buồn ngủ..."
"Đừng ngủ." Phó Bắc nói nhỏ, hôn lên vành tóc mai của cô để trấn an, "Đợi lát nữa rồi ngủ."
Kiều Tây không lên tiếng trả lời, ngầm đồng ý, vòng lấy eo người này.
Hai người vẫn phù hợp như mọi khi, chỉ thuộc về nhau, tình yêu như thủy triều từng đợt từng đợt mà dâng lên, mỗi một hơi thở đều có thể cảm nhận được nhau.
Bởi vì không có bé con ở nhà, có thể làm được rất nhiều việc, thế giới hai người không cần quá tốt đẹp, hơn tám giờ dậy ăn cơm, sau đó mỗi người đều tự làm cho xong việc của mình, buổi chiều ra ngoài dạo phố hoặc làm gì đó. Trước kia Kiều Tây không đặc biệt thích dạo phố, chỉ thường ra ngoài cùng Đường Nghệ, ra ngoài mua chút đồ, ăn bữa cơm, có thời gian thì đến nơi nào đó đi dạo, bây giờ cô lại rất thích, hai người sẽ khoát tay nhau, hoặc là nắm tay, mua vài món đồ tình nhân, hoặc là vật dụng cần thiết.
Cho dù tình yêu có lớn lao bao nhiêu, thì sau khi kết hôn cuối cùng cũng sẽ quy về những điều tầm thường, cuộc sống được tạo nên từ những điều tầm thường như thế, nếu không chịu được, tình cảm sẽ dần phai nhạt, ngược lại khi chấp nhận thì chính là lãng mạn, mỗi một việc nhỏ nhặt đều sẽ thể hiện được tình yêu nồng nhiệt mãnh liệt.
Hai người gặp được Đường Nghệ ở phố Thất Tỉnh.
Hiện tại Đường Nghệ đã đạt được những mục tiêu năm đó, trở thành Phó Giáo sư ở Bách Khoa, đầu năm nay đã mua được nhà, bây giờ ba mẹ Đường đều đã chuyển đến Giang Thành, cả nhà hạnh phúc mỹ mãn. Hiện tại tương lai của cô ấy đang rất sáng lạn, cộng thêm việc cô ấy luôn nỗ lực hết mình, các phương diện đều không thua kém gì, ở Bách Khoa tương đối được xem trọng, được lãnh đạo đánh giá cao, tuy rằng không thể so được với Phó Bắc, nhưng với những người đồng trang lứa thì tuyệt đối là thành công.
Đã gặp thì chắc chắn phải cùng nhau ăn bữa cơm.
Kiều Tây hỏi thăm tình hình gần đây của cô, thời gian này mọi người đều rất bận rộn, không thể gặp mặt nhau.
Đường Nghệ cười cười, nói: "Cũng không tệ, vẫn luôn rất tốt."
Tiếp đó nói gần đây bản thân đang làm gì, ví dụ như thời gian trước đi Đức trao đổi học tập, còn làm tổ trưởng trong một cuộc nghiên cứu và thảo luận, tiếp theo có thể sẽ làm một hạng mục nào đó, rất có kế hoạch.
Tất nhiên Kiều Tây vui cho cô ấy, mấy năm nay Đường Nghệ chăm chỉ nỗ lực ai cũng thấy được, đó đều là điều tất yếu sẽ đạt được.
Trên đường về nhà, Phó Bắc nói cho Kiều Tây, bên phía Giang Đại có ý muốn đào Đường Nghệ qua, kỳ thực lúc trước giáo sư Từ đặc biệt hài lòng với cô học trò này, từng nhiều lần ra mặt tiến cử người, nhưng lúc đó Đường Nghệ cũng không tính là nổi bật trong một đám nhân tài trẻ, càng không làm ra thành tích nào lớn, nên Giang Đại cũng không để tâm, quyền lợi đưa ra cũng không bao nhiêu, nào biết sau này Đường Nghệ quay về đại học Bách Khoa đã chăm chỉ học tập, dưới những chính sách hỗ trợ và nâng đỡ lớn từ trường học, cô đã đạt được không ít thành tích, mới năm trước dẫn dắt một đội tuyển sinh viên đi thi đấu quốc tế và đoạt được giải làm rạng danh cho trường đại học Bách Khoa.
Vì thế giáo sư Từ vừa mừng lại vừa giận, mừng vì học trò của mình có thể ưu tú như thế, trò giỏi hơn thầy, giận là vì vẫn còn tức khi trước kia Giang Đại không có mắt nhìn người tài, mầm non có tiềm lực như thế vậy mà lại dâng cho người khác, nếu ở lại Giang Đại bồi dưỡng thì tốt biết bao nhiêu.
Kiều Tây cảm khái, Đường Nghệ xem như đã vượt qua thời kỳ khó khăn, không uổng công cố gắng nhiều năm đến vậy.
Thế nhưng thật lâu sau, khi Giang Đại thật sự đưa ra lời mời đến Đường Nghệ, Đường Nghệ vẫn không đi, mặc dù Giang Đại có nền tảng cao và mạnh hơn, có thể mang đến cơ hội xa hơn và hỗ trợ mạnh hơn đại học Bách Khoa, nhưng ước nguyện ban đầu của cô vẫn chưa từng thay đổi, uyển chuyển bày tỏ muốn ở lại để xây dựng trường cũ. Đường Nghệ chỉ là người bình thường, không giống như những người khác có một gia đình giàu có, quả thực rất khác biệt khi có thể tiến xa và đưa ra lựa chọn này, mà rất nhiều năm sau, đúng thực là cô đã làm được điều này, có rất nhiều đóng góp cho việc xây dựng nên danh tiếng trường đại học Bách Khoa.
Cuối thu năm nay trông hiu quạnh hơn năm trước, cây cối bên ngoài căn hộ đều đã trơ trụi, đưa mắt nhìn xung quanh đều là một mảnh trống vắng.
Khi giá nhà ở ngày càng tăng cao, Kiều Tây nhân cơ hội này bán căn hộ ở phố Thất Tỉnh, chỉ mới được mấy năm, mà giá căn hộ này đã tăng lên gấp đôi khi cô mới mua nó, không phải cô thiếu tiền gì, mà còn muốn quyên thêm tiền, lần này là quyên cho Viện phúc lợi trẻ em nơi nhận nuôi Kiều An.
Cô đã sớm lên kế hoạch, thương lượng với Phó Bắc: "Lấy danh nghĩ của hai chúng ta quyên góp, chị thấy sao?"
Cuối cùng vẫn là xen một chút tư tâm.
Chắc chắn là Phó Bắc đồng ý, dịu dàng nói: "Tăng thêm một chút cho tròn số tiền, đợi vài ngày nữa chị và em cùng nhau đi."
Hai người đã chung sống nhiều năm, đã làm không ít việc từ thiện, cũng không phải để thể hiện bản thân hai người có tấm lòng thiện lương bao nhiêu, chỉ là hai người không cần dùng nhiều tiền đến thế nên trực tiếp quyên tặng, so với cuộc sống giàu sang sung túc trước kia, hiện tại hai người rất đỗi bình dị, nhu cầu về vật chất không cao, hơn nữa cả hai đều đã có một khoản tiền tiết kiệm nhất định gửi ngân hàng, số tiền này đã đủ cho cả hai không phải lo về việc tiền bạc trong tương lai.
Cuối cùng, chuyện này được thực hiện dưới danh nghĩa của cả hai, bên phía Viện phúc lợi trẻ em vì để cảm ơn hai người, đã viết một bức thư tay để cảm ơn, cũng đăng lời cảm ơn với hai người lên trang web của Viện, hai cái tên Kiều Tây và Phó Bắc vẫn luôn nằm cạnh nhau, tuy rằng dường như không có ai quan tâm đến chuyện này, nhưng hai người vẫn cảm thấy rất có ý nghĩa.
Khi mùa thu đã sắp đi qua, Lương Ngọc Chỉ xa cách đã lâu nay đã quay lại Giang Thành, lúc này bà không nháo loạn nữa, cũng giống như Chu Mỹ Hà, bà thay đổi rất nhiều, có lẽ đã nghĩ thông suốt, cũng có lẽ đã cảm thấy mệt mỏi, vẫn luôn thập phần khiêm tốn, thế cho nên qua hai ngày sau Kiều Tây mới biết được việc này.
Phản ứng của Phó Bắc rất bình thản, cũng không đặc biệt quan tâm gì đến việc này. Quan hệ của hai mẹ con cũng không còn được như trước kia, căng thẳng và bất hòa đã không còn ý nghĩa gì, Phó Bắc và Lương Ngọc Chỉ thật sự là không hợp nhau, cho đến bây giờ Lương Ngọc Chỉ chỉ bồi dưỡng Phó Bắc như một công cụ, muốn cô có thể kế thừa gia nghiệp nhà họ Phó, hi vọng Phó Bắc trở thành nhân trung long phượng, bản thân cũng sẽ vì thế mà được hưởng lợi, những cái giá bà bỏ ra đều phải thu được hồi báo, cho nên cho đến bây giờ Phó Bắc đều không thích, cũng không tiếp nhận.
Phó Bắc và Lương Ngọc Chỉ không nhất thiết phải giảng hòa với nhau, không cần thiết, những chuyện quá khứ cũng đã trôi qua, khoảng cách cũng đã được chôn vùi, không hẳn chỉ là vì Kiều Tây, tư tưởng không tương quan thật sự cũng không còn cách nào.
Kiều Tây chưa từng hỏi đến việc này, cô có thể hiểu được tâm tình của Phó Bắc.
Vào một lần dẫn bé Kiều An về nhà họ Phó, gặp được Lương Ngọc Chỉ, trong thời gian này đôi bên có chút căng thẳng, có lẽ là Lương Ngọc Chỉ rất không chấp nhận thân phận con nuôi của Kiều An, cho rằng cuối cùng vẫn là không có quan hệ huyết thống, không cùng huyết thống chính là người ngoài, bà nói rất uyển chuyển, ý là để Kiều Tây tự mình sinh một đứa con.
Giọng điệu như ra lệnh làm Kiều Tây rất khó chịu, đáng tiếc nghĩ đến việc bà là người lớn, lại đã lâu không gặp, nên cũng không thèm chấp nhặt.
Cũng may bé Kiều An còn nhỏ, nghe không hiểu ý của những lời này. Bánh bao nhỏ ngây ngô, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lương Ngọc Chỉ, nên bị kích động đi đến quấn quýt, trong tay còn cầm theo một viên kẹo cho Lương Ngọc Chỉ ăn.
Nhưng không đợi bé đến trước mặt Lương Ngọc Chỉ, Phó Bắc với vẻ mặt không biểu cảm đã ôm cô bé đi mất, từ đầu đến cuối cũng không quan tâm đến Lương Ngọc Chỉ, sắc mặt cô u ám, cho đến khi rời khỏi nhà họ Phó cũng không dịu lại được một chút.
Bình thường ông nội Phó luôn làm người ta chán ghét, lúc này cuối cùng cũng công bằng được một lần, nén tức giận mà răn dạy Lương Ngọc Chỉ: "Cô không nói thì cũng không ai nghĩ cô câm đâu!"
Sau đó còn nói đôi câu tương đối quá đáng, đại ý là mắng cái tính tình đáng chết kia của bà, mắng đến mức làm Lương Ngọc Chỉ rơi nước mắt. Nhưng cũng từ đó Lương Ngọc Chỉ liền an phận hơn, không còn nói mấy lời vô nghĩa nữa.
Trên đường về, Kiều Tây khuyên giải an ủi Phó Bắc, có lẽ là biết người này hẳn là không dễ chịu gì, trái tim cũng là máu thịt, dù sao cũng là mẹ ruột của mình, nói chuyện lại như dao đâm vào người, nào có thể không khó chịu, ít nhiều gì vẫn sẽ để ý.
Phó Bắc không nói gì, chỉ trả lời: "Đừng nghe lời bà ấy nói, sau này cũng không cần để ý đến nữa."
Kiều Tây ừm hửm: "Biết rồi."
Bé Kiều An cũng chưa biết chút gì về nhân tình thế thái, cảm giác bầu không khí có hơi không thích hợp, nên lúc xuống xe nắm tay Phó Bắc, dịu ngoan nói: "Mama đừng tức giận..."
Trẻ nhỏ nhạy cảm, có thể cảm nhận được mọi cung bậc cảm xúc của người lớn.
Kiều Tây liếc nhìn Phó Bắc một cái, sau đó ôm cô bé lên, chuyển đề tài.
Đến đêm, trong phòng hai vợ vợ trẻ thì thầm trò chuyện với nhau, nói về chút chuyện này, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, kỳ thực loại việc này rất khó làm.
Phó Bắc hỏi: "Rất để tâm đến cái nhìn của bà ấy sao?"
Kiều Tây lắc đầu: "Không có, để tâm làm gì chứ."
"Em đừng quan tâm đến," Phó Bắc nói, "Có chị đây rồi."
Nói xong, còn ôm Kiều Tây hôn hôn. Thế công dịu dàng đến thế làm Kiều Tây không nhịn được mà cười cười, sau một lúc lâu im lặng, nhẹ nhàng trả lời như một lời hồi đáp: "Chị cũng có em mà."
Chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, không ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống của hai người, ngày cứ thế trôi, thu đi đông đến, cái rét lạnh phũ xuống Giang Thành, gió lạnh như dao găm thổi vào da thịt.
Trong thời điểm mà mọi thứ dần điêu linh, thành phố trở nên đìu hiu, Phó Bắc lại bắt đầu tặng hoa, người này luôn thích tặng hoa, mỗi năm đều có một thời gian muốn làm như vậy. Tuy ngoài miệng Kiều Tây nói không thích, nhưng thực tế vẫn rất vui vẻ, quà của người yêu ai mà không thích, huống chi việc Phó Bắc tặng hoa cho đến nay cũng không phải chỉ bỏ tiền là xong, cô sẽ cẩn thận chọn lựa loại hoa và kiểu dáng, hoa của mỗi ngày đều không giống nhau, sẽ tự mình viết thiệp, thậm chí còn có thể tự tay gói hoa, tràn đầy chân thành.
Dáng vẻ này cũng bị Kiều An bé nhỏ học theo, bánh bao nhỏ lấy tiền tiêu vặt của mình, đi theo Phó Bắc cùng mua hoa, tặng cho Kiều Tây như hiến dâng trân bảo, bó hoa còn lớn hơn cả cơ thể bé, hai tay khó mà giữ nổi.
Chờ sang năm mới cô bé nên đi học rồi, Kiều Tây và Phó Bắc đã sớm tìm được nhà trẻ cho bé, thế nhưng có vẻ như bánh bao nhỏ này không quá muốn đi học, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ đi theo sau hai người, vừa có cơ hội sẽ giả bộ thở dài, nói đi học rất mệt mỏi, không muốn đi học, quả thực là cùng một dạng với Kiều Tây khi còn nhỏ.
Kiều Tây vừa bực mình vừa buồn cười, muốn 'Dạy dỗ' bé, cô bé sẽ lập tức trốn sau lưng Phó Bắc.
Cùng lúc đó, tại thành phố S xa xôi cách Giang Thành ngàn dặm, người không còn liên hệ gì với Kiều Tây, Tần Tứ, vào mùa đông ấy hoàn toàn tiếp quản nhà họ Tần, trở thành người đứng đầu trong công ty của gia tộc.
Giang Thành đã trở nên phai nhạt, chào đón cô là một cuộc sống càng thêm bận rộn, những điều tiếp theo sau đó đều là thách thức. Cuộc sống đã không còn trở ngại, thời gian đủ để thay đổi bất cứ chuyện gì, chuyện lúc trước khó có thể buông nay đã trôi vào dĩ vãng, giống như đã không còn quan trọng nữa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Có lẽ cuộc đời này là vậy, mãi mãi là thiên biến vạn hóa.
Nhà họ Tần rất có địa vị ở thành phố S, cuối năm Tần Tứ đại diện công ty tham gia một hội nghị, còn phát trên truyền hình.
Trong căn hộ ở Giang Thành, TV ngoài phòng khách đang phát tin tức này, nhưng bé Kiều An muốn xem phim hoạt hình, đúng lúc này bấm nút chuyển kênh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]