Đêm hôm ấy Đồ Du Du đi ngủ lại nằm mơ thấy những chuyện lúc nhỏ, mơ thấy ba cậu mắng nhiếc cậu, lạnh nhạt cậu, mơ thấy hình ảnh mờ nhạt của mẹ cậu, mơ thấy rất nhiều chuyện từ chuyện vui đến chuyện buồn, hồi ức của những chuyện vui kia vô cùng ít ỏi rất nhanh sau đó những chuyện buồn như một dòng nước lũ ập tới cuốn trôi đi tất cả. Đồ Du Du phát sốt cả một đêm, mồ hôi chảy ra cũng ướt đẫm chỗ nằm, Tô Thành phải nói người làm thay một bộ chăn ga mới rồi gọi Tề Chân Úy đến khám bệnh cho cậu.
Tề Chân Úy xem xét một hồi liền tiêm cho Đồ Du Du một mũi hạ sốt, thân nhiệt của cậu vài phút sau cũng từ từ hạ nhiệt không còn nóng đến dọa người như lúc đầu nữa, ngay cả vầng trán kia cũng không có đường gấp khúc mà đã dãn ra, Tô Thành khi ấy mới thở nhẹ một hơi cẩn thận nâng chăn đắp lên người cho cậu.
"Tô Thành, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi" Tề Chân Úy thu dọn mọi thứ rồi nói.
Tô Thành gật đầu xem xét Đồ Du Du một hồi liền xoay người bước ra khỏi phòng. Phòng bên cạnh chính là thư phòng, Tô Thành châm một điếu thuốc, khói thuốc lá nhanh chóng bao trùm căn phòng này làm cho không khí rơi vào sự ngột ngạt bí bách.
"Lần này tôi nghĩ cậu không tới Ma Cao là không được, bên kia cục diện rất rối rắm"
Tô Thành lại nhả ra một ngụm khói trắng trầm giọng đáp lại:
"Để qua vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-em-ay-cung-vo-dung/2495077/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.