Đồ Du Du ngồi ở bên ngoài xe vẫn luôn cảm thấy bất an đứng ngồi không yên, không phải cậu lo lắng về thân thể của mình yếu hơn lúc trước mà là cậu luôn có dự cảm nào đó. Đồ Đóa Đóa ngồi ở bên cạnh Đồ Du Du thấy biểu hiện của cậu có điểm khác thường liền hỏi:
"Anh cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe hay sao?"
Đồ Du Du quay sang nhìn Đồ Đóa Đóa khẽ lắc đầu:
"Anh không sao"
Đúng lúc này cửa xe bên cạnh Đồ Du Du liền mở ra, Triệu quản gia hơi cúi người xuống một chút đưa điện thoại cho cậu:
"Cậu Đồ, là Tô thiếu gọi tới"
Đồ Du Du nghe thấy thế hai mắt liền sáng rực lên vội đưa tay tiếp nhận lấy điện thoại từ trong tay Triệu quản gia. Thật ra thì Đồ Du Du đã mất đi ý thức trong khoảng thời gian sáu năm rồi, nhưng đối với bản thân cậu mọi chuyện mới chỉ như ngày hôm qua mà thôi, có điều cho dù là ngày hôm qua hay là sáu năm dài đằng đẵng thì đối với cậu lúc nào cũng mong muốn được nghe thấy giọng nói của Tô Thành:
"Tô Thành..."
Tô Thành thì khỏi phải nói, sáu năm nay hắn đã mong nhớ giọng nói này của Đồ Du Du từ lâu, vừa mới rồi khi đám người làm trong nhà nói rằng cậu tỉnh rồi hắn vẫn chưa thể thật sự tin tưởng nhưng đến hiện tại nghe thấy được giọng nói của cậu thì hắn mới xác nhận được cậu đúng là đã tỉnh, nhưng mà bây giờ chỉ nghe thấy giọng nói của cậu thôi vẫn chưa đủ hắn còn muốn nhìn thấy cậu ngay lúc này thế cho nên liền gấp gáp bước ra ngoài cửa muốn đi lấy xe:
"Em đang ở chỗ nào, anh đến đón em"
Đồ Du Du ở bên này có thể nghe thấy được giọng điệu gấp gáp đến độ có chút run rẩy kia của Tô Thành, cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng của hắn lúc này ra sao, chính vì thế cậu liền nhanh chóng khuyên ngăn hắn:
"Không cần đâu, xe cũng đang trên đường về, anh vừa đến thì em cũng về rồi"
Tô Thành dừng bước, nếu như hắn bây giờ đi tới đón cậu không biết chừng còn bỏ lỡ nhau ở trên đường, nhưng mà kể từ lần tai nạn xe cộ đó hắn không thể nào yên tâm để cho cậu ở một mình nữa, lại nói cậu hiện tại mới vừa tỉnh lại mà thôi nếu lỡ như trên đường về lại xảy ra bất trắc gì thì sẽ khiến hắn hối hận cả đời mất:
"Em đang ở chỗ nào, đợi một chút anh sẽ đến đón em"
Đồ Du Du cũng muốn nhanh chóng gặp Tô Thành, chỉ có điều nếu như còn đợi hắn đến đón nữa thì rất mất công, huống hồ xe cũng đã di chuyển rồi:
"Không cần đâu, xe cũng đã rời khỏi bệnh viện rồi... anh đợi một chút em rất nhanh sẽ trở về"
Tô Thành tuy rằng vẫn không thể buông xuống được sự lo lắng trong lòng những cũng chẳng thể làm gì khác hơn:
"Được rồi, anh nghe theo em"
Kế đó hai bên liền rơi vào trầm mặc, nhiều năm xa cách như vậy vốn dĩ phải có rất nhiều lời muốn nói nhưng hiện tại chẳng hiểu sao không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng mà đối phương hai bên lại không nỡ cúp máy, không biết qua bao lâu Đồ Du Du mới là người lên tiếng trước tiên:
"Em sắp về tới nơi rồi... như vậy em cúp máy đây"
Tô Thành ở bên này dịu giọng khẽ ừ một tiếng, người ở trong biệt thự lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ gấp gáp đến muốn xiêu vẹo của Tô Thành, cũng thật không ngờ Tô thiếu trong giới hắc đạo luôn bình tĩnh trước mọi tình thế lại có thể biến thành bộ dạng như thế. Tô Thành vừa cúp điện thoại xong liền xoay người đi vào trong phòng khách, Phó Ngạn Thiến nãy giờ vẫn luôn khó hiểu không biết người nói chuyện điện thoại với Tô Thành là ai, nhưng mắt thấy vết thương trên bụng của hắn đang chảy máu đến thấm đỏ ra áo ngoài liền hoảng hốt đi tới:
"Tô Thành, vết thương của anh lại đang chảy máu"
Tô Thành cúi đầu nhìn xuống bụng mình, mấy vết thương này vốn dĩ sẽ không làm khó được hắn, nhưng nếu như lát nữa Đồ Du Du trở về rồi mà nhìn thấy thư vậy khẳng định sẽ bị dọa cho hoảng sợ, Tô Thành im lặng một lúc rồi bước lên trên lầu muốn đổi quần áo, trước khi đi vẫn còn không quên dặn dò mọi người phía dưới:
"Ngạn Thiến cô về trước đi, còn có lát nữa em ấy trở về rồi không ai được nhắc đến chuyện tôi bị thương cho em ấy biết"
Nhóm người làm đồng loạt đáp lại đã rõ, trong lòng ai cũng âm thầm hiểu rõ được cậu thanh niên sáu năm vẫn luôn nằm trên giường kia nhất định là có mối quan hệ không tầm thường với Tô Thành, duy chỉ có một mình Phó Ngạn Thiến không thể nào biết được chuyện gì đang xảy ra cả:
"Người kia là ai thế, là nam hay nữ?"
Thật ra người làm trong biệt thự ai cũng có một chút tật xấu, mà tật xấu mà ai cũng mắc phải chính là rất thích hay buôn chuyện, hơn nữa Phó Ngạn Thiến lại là người mà tất cả mọi người đều không ưa, dù sao chỗ này cũng là biệt thự của Tô Thành, Phó Ngạn Thiến căn bản sẽ không dám gây chuyện ở đây, chính vì vậy một nữ người làm liền đáp thế này:
"Cậu Đồ là người Tô thiếu rất coi trọng, lát nữa cậu ấy sẽ về đây"
Phó Ngạn Thiến trước nay chưa từng nghe qua được Tô Thành có quen người nào họ Đồ, hơn nữa xem thái độ kia của hắn thì có vẻ như mối quan hệ giữa hắn và người kia cũng khá tốt. Trước nay Tô thiếu trong giới hắc đạo vốn nổi tiếng đa nghi, không hề tin tưởng bất cứ người nào, cũng không ai có thể chiếm được lòng tin từ hắn, Phó Ngạn Thiến đối với chuyện này càng thêm phần tò mò về Đồ Du Du.
Bệnh viện cách biệt thự cũng không xa, hơn nữa vào thời điểm này cũng không xảy ra tắc đường gì cả, một đường thông thoáng cho nên xe của Đồ Du Du rất nhanh liền về tới nơi. Đô Du Du tâm trạng khá tốt, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút, Đồ Đóa Đóa cùng Triệu quản gia ở phía sau cứ thấp thỏm không thôi, chỉ sợ Đồ Du Du không cẩn thận bị vấp té ở đâu. Triệu quản gia đi ở phía sau nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở:
Nói gì thì nói Đồ Du Du năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, đi đường cũng sẽ không dễ bị té ngã đến như vậy, chỉ có điều sức khỏe hiện tại của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục cho nên người xung quanh mới lo lắng cậu như vậy, dù sao thì người này cũng là người Tô Thành hết sức coi trọng, cẩn thận một chút cũng không thừa.
Đồ Du Du vừa bước vào nhà liền đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách một hồi, Tô Thành không xuất hiện ở chỗ này nhưng dường như hắn có khách đến thăm, là một cô gái rất xinh đẹp, rất có cá tính, nhìn cô ta mang bốt da cao đến bắp đùi cùng một chiếc áo khoác lông trắng là có thể biết được có lẽ cũng là đại tiểu thư nhà giàu nào đó. Đồ Du Du trước vẫn là không thể quá lỗ mãng hỏi người xung quanh xem Tô Thành ở chỗ nào mà tới khẽ gật đầu với cô gái kia trước. Phó Ngạn Thiến đánh giá Đồ Du Du từ đầu đến chân một lượt, nhìn sao cũng giống như một người bệnh ốm yếu quanh năm, rất gầy, làn da cũng có điểm trắng xanh, hiện tại còn mặc trên người một chiếc áo phao vừa rộng vừa dài giống như thật sự là sợ bị trúng gió vậy, chưa hết trên cổ của đối phương còn quàng một chiếc khăn to xụ vừa vặn làm cho gương mặt nhỏ nhắn kia càng thêm phần nhỏ hơn. Phó Ngạn Thiến trong lòng thầm đoán định có lẽ đây là người vừa nói chuyện điện thoại với Tô Thành, quan hệ giữa Tô Thành và người này tốt như vậy cho nên cô cũng thân thiện một chút mà đưa tay ra:
"Xin chào tôi là Phó Ngạn Thiến, cứ gọi tôi là Thiến Thiến được rồi"
Đồ Du Du bỏ khăn tay len ra rồi vươn tay bắt lấy tay của Phó Ngạn Thiến:
"Tôi là Đồ Du Du"
Phó Ngạn Thiến mỉm cười:
"Tôi là bạn gái của Tô Thành nhưng trước nay vẫn chưa từng nghe qua anh ấy nhắc đến anh"
Đồ Du Du nghe thấy vậy liền giật mình ngay lập tức rút tay lại giống như là hoảng sợ cái gì đó:
"Cô là bạn gái của Tô Thành sao?"
Phó Ngạn Thiến khó hiểu quan sát Đồ Du Du một lượt rồi nhíu mày:
"Cậu có chuyện gì sao?"
Đồ Du Du trong lòng vô cùng hoảng loạn, Tô Thành có bạn gái rồi hay sao, nhưng ngẫm lại sáu năm rồi hắn có bạn gái cũng không phải là điều gì quá khó hiểu. Gương mặt Đồ Du Du ban đầu chính là hoảng hốt lúc sau liền biến chuyển buồn rầu, trái tim cũng chẳng hiểu sao lại thắt đau trong lồng ngực:
"Tôi... không sao..."
Đúng lúc này từ trên lầu có tiếng nói quen thuộc truyền tới, giây tiếp theo liền có tiếng bước chân gấp gáp đi xuống bậc thang:
"Du Du..."
Đồ Du Du ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tô Thành chẳng hiểu sao khóe mắt lại nóng bừng cay cay, không rõ là do nhiều năm xa cách hay là do biết tin hắn có bạn gái rồi, hoặc có thể là do cả hai mà lúc này Đồ Du Du tận sâu trong đáy lòng tràn đầy cảm giác tủi thân. Đồ Du Du vội vã đưa tay lau đi nước mắt rồi quay đầu sang một bên muốn né tránh, nhưng trước khi Tô Thành bước xuống đã nhìn thấy hai khóe mắt ửng hồng của người ta liền tránh không được hoảng hốt bước nhanh hơn một chút kéo Đồ Du Du đến đối diện mình xem thử:
"Em sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao? Trong người có chỗ nào không tốt mau nói cho anh biết"
Đối với sự quan tâm nhiệt tình này của Tô Thành có lẽ đã không quá xa lạ với Đồ Du Du, nhưng đối với người khác lại chính là như được mở mang tầm mắt, Tô Thành trước giờ chưa từng nhiệt tình với ai đến vậy. Đồ Du Du cố gắng né tránh Tô Thành, cậu không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình càng không muốn gây rắc rối cho Tô Thành, dù sao bạn gái của hắn hiện tại vẫn còn đang đứng ở kia. Đồ Du Du hơi hơi gạt tay Tô Thành xuống, giọng nói mang theo một chút oán trách, một chút đau lòng lại có phần nỉ non:
"Không sao cả... chỉ là vừa mới rồi ở bên ngoài gió thổi lớn quá mà thôi"
Tô Thành đưa hai tay lên bao lấy gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Du Du, không rõ là do bàn tay Tô Thành lớn hay là do gương mặt Đồ Du Du quá nhỏ mà lúc này đôi tay của hắn cơ hồ có thể che hết đi được một nửa gương mặt cậu, hắn hơi cúi người xuống một chút đau lòng nhìn người trước mặt, rõ ràng bộ dạng hiện tại chính là đang khóc còn nói dối hắn rằng do gió thổi lớn quá:
"Du Du em sao thế? Ai ức hiếp em sao?"
Đồ Du Du trong lòng có điểm bực bội, có thể là bực bội vì Tô Thành có bạn gái mới rồi, cũng có thể bực bội vì hắn tại sao đã có bạn gái mà cứ đối với cậu quan tâm như thế, bạn gái hắn nãy giờ vẫn còn đứng ở đây:
"Cậu tránh ra đi, bạn gái cậu còn đang đứng ở đây đó, tôi không muốn vì tôi mà hai người các cậu cãi nhau đâu"
Tô Thành bị Đồ Du Du đẩy ra nữa nhưng không có tức giận với cậu, ngược lại chính là có điểm gấp gáp mau chóng giải thích:
"Anh nào có bạn gái, em là đang nhắc đến ai?"
Người trong phòng khách hiện tại vẫn còn chưa hết bàng hoàng kinh ngạc, Tô thiếu trước nay vẫn luôn một bộ mặt liệt không hề biểu hiện cảm xúc bây giờ lại có thể biến hóa nhanh đến như vậy, hơn nữa xem thái độ kia còn vô cùng lấy lòng Đồ Du Du, đủ để biết Tô Thành đối với người trước mặt này có bao nhiêu coi trọng. Đồ Du Du nghe thấy Tô Thành nói không có bạn gái liền tức giận:
"Cậu còn chối nữa, cô ấy nói cô ấy là bạn gái của cậu"
Tô Thành theo hướng nhìn của Đồ Du Du liền phát hiện ra người cậu nói là Phó Ngạn Thiến, hắn từ nãy tới giờ trong mắt chỉ có Đồ Du Du mà thôi cho nên không hề phát giác ra xung quanh còn có người, hoặc nói đúng hơn là ngoài cậu thì hắn không muốn để ý đến ai khác cả. Tô Thành ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng hướng Phó Ngạn Thiến nói:
"Cô nói cái gì với em ấy, mau nói lại"
Phó Ngạn Thiến bước lên một bước:
"Tô Thành..."
Nhưng mà lời của Phó Ngạn Thiến còn chưa nói xong thì Tô Thành đã mất hết kiên nhẫn quát lên:
"Mau nói lại!"
Người trong nhà ngay lập tức hít một ngụm khí lạnh, ngay cả Đồ Du Du cũng phải giật mình, Tô Thành trước đây cũng sẽ nóng nảy như thế, nhưng mà lần này gặp lại có vẻ như tính cách này còn muốn biến chuyển xấu hơn rồi, cậu có cảm giác hắn giống như một con sư tử nguy hiểm đang muốn lao vào con mồi vậy.
Phó Ngạn Thiến thất thần một chút sau liền lên tiếng nói thế này:
"Em không có nói sai, anh không phải đã hứa với ba của em rằng sẽ chăm sóc cho em hay sao?"
Tô Thành không nghe được lời hắn muốn nghe liền lớn tiếng nói lại lần thứ hai:
"Nói lại!"
Phó Ngạn Thiến vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Tô Thành liền hoảng sợ, nhưng mà cô từ nhỏ vốn được nuông chiều hiện tại làm sao có thể chịu được sự uất ức này, khóe mắt cô cũng bắt đầu ấm nóng ẩm ướt, giọng nói nghẹn ngào:
"Tô Thành..."
Đồ Du Du thấy Tô Thành lại ở chỗ đông người như vậy quát nạt một cô gái còn để cho cô gái đó khóc đến như vậy cũng không thể nào đứng ở một bên không quản được, tuy rằng bộ dáng hiện tại của Tô Thành hết sức đáng sợ nhưng mà câu cũng vẫn khẽ gọi hắn:
"Tô Thành... như vậy cô ấy có phải bạn gái của anh hay không?"
Tô Thành nghe thấy Đồ Du Du gọi mình ánh mắt liền dịu dàng trở lại, giống như một liều thuốc an thần khắc chế được lửa giận trong lòng hắn vậy:
"Không phải, ngoài em ra anh đều không có ai hết"
Đồ Du Du nghe đến đây trái tim trong lồng ngực lại nhảy nhót trở lại, nhưng mà cậu phát hiện ở đây có nhiều người như thế tại sao Tô Thành lại nói ra những lời này, gương mặt nhỏ nhắn không tự chủ được mà ửng hồng khẽ quát:
"Đừng nói nữa"
Thật ra thì người trong căn biệt thự này sớm đã đoán ra được quan hệ giữa Tô Thành và Đồ Du Du không hề tầm thường, nếu không hắn cũng chẳng có kiên nhẫn đợi cậu sáu năm như vậy, mỗi lần tuyển chọn hộ lý đều rất gắt gao, chỉ sợ hắn không có ở đây người khác sẽ nhân cơ hội lơ là hoặc ức hiếp cậu.
Phó Ngạn Thiến giống như hiểu ra điều gì đó liền đưa tay chỉ về phía Đồ Du Du và Tô Thành:
"Tô Thành... anh và anh ta... hai người..."
Đồ Đóa Đóa vốn đã không ưa nổi tính tình của Phó Ngạn Thiến từ lâu, trước nay vẫn luôn nhẫn nhịn cô ta vì thân phận cô ta có chút đặc biệt, nhưng lần này anh trai cô xem ra chính là người đặc biết nhất với Tô Thành cho nên cũng không hề khách khí nữa, mọi sự nhường nhịn từ đó đến giờ liền bùng phát:
"Cô đừng có ở đó mà ảo tưởng nữa, Tô Thành anh ấy trước nay cũng chưa từng nói là thích cô đâu, là do cô tự mình nghĩ như vậy mà thôi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]