Đồ Du Du đẩy mạnh Tô Thành ra, có điều người phía trước lì lợm giống như một tảng đá vậy, một chút xê dịch cũng không có chứ đừng nói là đẩy được hắn ra:
"Cậu tránh ra mau đi, nếu có người đến nhìn thấy thì không tốt đâu"
Tô Thành cười xấu xa, hắn đột nhiên dùng lực ôm chặt lấy eo Đồ Du Du:
"Chỗ này không có ai đến, từ giờ đến khi vào lớp còn 10 phút nữa, chúng ta ở chỗ này nói chuyện một chút đi"
Đồ Du Du một tay cầm cặp, một tay đẩy gọng kính mắt của mình, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh chỉ sợ sẽ có người bất ngờ tới đây:
"Tô Thành, cậu mau buông tôi ra, nếu như cậu cứ cố chấp như vậy thì tôi sẽ..."
Đồ Du Du nói đến đây liền không tìm ra lời lẽ nào để nói tiếp nữa, sự thật chính là Tô Thành cho dù có cố chấp hơn nữa thì cậu cũng chẳng thể làm gì nổi hắn. Tô Thành không thấy Đồ Du Du nói tiếp thì hỏi:
"Sẽ làm sao chứ?"
Đồ Du Du xoay mặt qua một bên không muốn đối diện với gương mặt kia của Tô Thành, đôi môi mỏng mím chặt lại biểu hiện cho việc cậu hiện tại rất tức giận. Tô Thành vừa nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi kia của Đồ Du Du thì cười khổ buông cậu ra:
"Cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, em không phải sẽ giận thật chứ?"
Đồ Du Du vừa được Tô Thành buông ra liền lùi lại một góc, cậu vội vàng chỉnh lại áo sơ mi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-em-ay-cung-vo-dung/2494956/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.