Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, bất ngờ không kịp đề phòng va phải đôi mắt đỏ tươi.
Lê Sơ còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị Phó Tự Trì ôm lấy, hai chân bị đầu gối người đàn ông tách ra, khiến cho cô không thể không khuất phục ngồi trên đùi anh.
Thắt lưng của váy ngủ trên người cô cũng bởi vì tư thế như vậy mà dời xuống xuống, da thịt dán sát quần âu của người đàn ông, xúc cảm ấm áp trực tiếp truyền vào thần kinh của cô.
Cô sợ đến nỗi quên cả tiếng kêu.
Chỉ là theo bản năng dùng hai tay chống vào lòng ngực rắn chắc của Phó Tự Trì.
“Phó... Phó tổng.” Giọng Lê Sơ mang theo tiếng khóc nức nở.
Hai tay Phó Tự Trì siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô gái, ôm cô về phía mình, giọng nói khàn khàn: “Gọi tên tôi.”
“Phó... Phó Tự Trì.”
“Sai rồi.” Trừng phạt bóp eo cô một cái, khiến cô run rẩy trên đùi anh.
Lê Sơ bị anh làm cho hai mắt đẫm lệ, cô cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng như gió nhẹ: “A Tự.”
Cô nghe thấy Thời tiên sinh gọi Phó Tự Trì như vậy, gọi như vậy chắc không sai.
“Ừm.” Phó Tự Trì khàn giọng đáp một tiếng.
Ngay sau đó, anh tiếp tục bức bách nói: “Hôn tôi.”
Trái tim đập loạn không ngừng, mãi không thể bình tĩnh lại, Lê Sơ căn bản không dám nhìn vào mắt người đàn ông nữa.
Cặp mắt kia giống như đang rình rập con mồi, khiến cho cô ở trước mặt anh không hề sót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483263/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.