Cả người bắt đầu rét run, giống như đặt mình trong tuyết lớn đầy trời, đông lạnh đến mức môi cô cũng phiếm tím.
Cô chưa bao giờ muốn liên lụy Hạ gia, cũng không muốn Hạ Minh Châu trả nợ cho cô, cô cắn răng một mình chống đỡ tất cả, không có một câu oán giận.
Cha mẹ Hạ gia yêu thương cô như vậy, cô cho rằng bọn họ sẽ hiểu cô, cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Cô biết có lẽ người Hạ gia sẽ để ý, sẽ lo lắng.
Nhưng bọn họ lại một chút cơ hội cũng không cho cô, trực tiếp phán cô tội tử hình.
Cô còn có thể làm sao bây giờ...
“Sơ Sơ, dì hy vọng con mau chóng nói rõ với Minh Châu, chờ hai người chia tay, dì sẽ gửi tiền cho con.”
Lê Sơ đột nhiên cười khẽ một tiếng, trong cổ họng chua xót nói không ra lời, ngay cả tiếng cười cũng khàn.
Thật lâu sau, cô mở miệng nói: “Dì à, con sẽ tách anh ấy ra, tiền sẽ không cần.”
“Dì, dì và chú bảo trọng thân thể, sau này... về sau đại khái cũng không gặp được nữa, trang sức đính hôn và tiền mừng con sẽ đóng gói trả lại, con còn có việc, cúp trước.”
Lê Sơ không đợi mẹ Hạ đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động cúp điện thoại của trưởng bối.
Lê Sơ luôn luôn biết lễ hiểu chuyện, chưa bao giờ làm chuyện bất kính với trưởng bối như vậy.
Nhưng lần này cô không có cách nào tiếp tục chống đỡ, cô sợ mình nhịn không được ở trong điện thoại khóc thành tiếng.
Cô không muốn mình chật vật, không chịu nổi như vậy.
Ở trong mắt người Hạ gia, cô đã giống như ôn dịch, khiến người ta cẩn thận cách xa, nếu như lại không khống chế được cảm xúc, sẽ chỉ càng làm cho người ta chê cười.
Dù sao cô cũng phải lưu lại cho mình một chút tôn nghiêm.
Lê Sơ vịn tường, tay không ngừng run rẩy, chân cũng cứng đờ, một bước cũng không bước ra được, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, đau đến lợi hại, trong mắt không thể khống chế trào ra, giống như là sóng triều vô cùng vô tận, lau đi một lần lại trào ra cái mớᎥ.
Cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần trong những ngày này.
Trong lòng oán giận mình tại sao lại vô dụng như vậy, rõ ràng khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Cô còn nhớ rõ ngày đó đặt tiệc cưới, ánh mắt hài lòng của cha mẹ Hạ đối với cô, cũng nhớ rõ bọn họ ở bên tai cô dặn dò muốn cùng hai đứa an bình sống qua ngày, thời gian ngắn ngủi mấy tuần, lập tức hoàn toàn không còn quan hệ.
Cô rất hy vọng thời gian có thể quay ngược, tất cả những điều này đều không xảy ra.
Cha không thiếu nợ, Hạ Minh Châu không mất chức, cô cũng có thể tham gia triển lãm tranh...
Mà không phải như bây giờ, tất cả mọi chuyện đè nặng̝ trên người cô, khiến cô không thở nổi.
Lê Sơ lảo đảo đi tới toilet, cô nhìn người phụ nữ bi thương tuyệt vọng trong gương, trong lúc hoảng hốt, cô cho rằng mình nhìn lầm.
Sao Lê Sơ lại có bộ dạng này.
Mở vòi nước ra, cuống quýt vốc một nắm nước vẩy lên mặt mình, cảm giác lạnh lẽo thấu xương lập tức kích thích cô rùng mình một cái.
Lê Sơ mạnh mẽ nuốt nước mắt trở về, sửa sang lại khuôn mặt của mình, hốc mắt bởi vì khóc qua còn phiếm hồng, chóp mũi cũng giống như là đánh má hồng, tuy đã dùng nước lạnh rửa sạch nhiều lần, bộ dáng rơi lệ cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Lê Sơ từ từ bình phục tâm tình, ánh mắt cũng dần khôi phục bình tĩnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]