Chương trước
Chương sau


Tầng cao nhất của tòa nhà khoa học kỹ thuật Sô.

Hạ Minh Châu ngồi xuống đối diện Phó Tự Trì.

Anh một thân âu phục bằng phẳng, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, chờ Phó Tự Trì lên tiếng.

Phó Tự Trì dựa lưng vào ghế, hai chân xếp chồng lên nhau, mười ngón tay giao nhau chặt chẽ đặt trên đùi, một bộ dáng thờ ơ.

Cho dù cách một bàn làm việc, Hạ Minh Châu vẫn ngửi thấy mùi rượu trên người Phó Tự Trì.

Mùi rượu Vodka nồng nặc, dính vào lập tức khó có thể tiêu tán.

Nhưng hương vị nồng đậm như thế, hẳn là uống không ít.

Anh tinh tế đánh giá người đàn ông trước mặt, thấy đuôi mắt anh hiện lên men say, càng thêm xác định suy đoán của mình.

Phó Tự Trì cũng đang quan sát Hạ Minh Châu.

Ánh mắt của anh rơi vào trên mặt đối phương, tướng mạo ôn nhuận nho nhã, không mang theo một tia công kích nào, làn da trắng nõn, cực kỳ giống như sinh viên vừa mớᎥ tốt nghiệp, khí chất sạch sẽ đến xuất trần.

Nhưng dù là là bề ngoài hay năng lực hay là gia thế, Hạ Minh Châu đều kém xa anh.

Người phụ nữ kia quả nhiên là mắt bị mù.

“Hệ thống của Văn An thế nào rồi?” Phó Tự Trì thẳng tanh nói.

Hạ Minh Châu nhớ tới ngày hôm qua mình bỏ dở công việc rời đi, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, “Hệ thống của Văn An còn chưa làm xong, bộ phận kỹ thuật đều đang đẩy nhanh tốc độ.”

Ánh mắt Phó Tự Trì rùng mình, “Ý cậu là thứ hôm qua làm ra sao?”

Hạ Minh Châu sửng sốt một chút, gật đầu: “Vâng.”

Phó Tự Trì không nhanh không chậm nói, trong lời nói không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khí thế rùng mình quanh người anh lại khiến người ta có cảm giác áp bách.

Hạ Minh Châu đã hiểu ý Phó Tự Trì.

Phó tổng không hài lòng với kết quả mà họ đã đạt được.

“Phó tổng, ngài cảm thấy chỗ nào có vấn đề sao?”

Hạ Minh Châu thật lòng thỉnh giáo, nhưng rơi vào tai Phó Tự Trì lại thay đổi ý tứ.

Đôi mắt thâm thúy của Phó Tự Trì càng sâu thẳm, “Thế nào, là muốn tôi làm?”

Hạ Minh Châu ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông bình thản trước mặt.

Phó Tự Trì rõ ràng không có biểu tình tức giận, nhưng anh tỉnh táo cảm giác được địch ý lớn lao của đối phương.

Hạ Minh Châu trong nháy mắt hoảng hốt, Phó tổng sao lại có địch ý với anh, điều này căn bản không hợp lý.

Thu hồi cảm xúc, Hạ Minh Châu trả lời: “Phó tổng, ngài nói đùa, hệ thống của Văn An tôi sẽ dẫn dắt người của bộ phận kỹ thuật tiếp tục sửa chữa, nhất định sẽ đưa ra kết quả khiến ngài hài lòng.”

“Ba ngày, làm không được thì đổi người.” Giọng Phó Tự Trì lạnh lùng cứng rắn, không cho người khác xen vào.

Hạ Minh Châu mấp máy đôi môi khô khốc, không thể không đáp ứng, “Vâng, Phó tổng.”

Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, sắc mặt Hạ Minh Châu trầm xuống. Trong vòng ba ngày muốn giao ra hệ thống khiến Phó tổng hài lòng, cũng không phải chuyện đơn giản.

Huống chi gần đây tâm trạng Lê Sơ không tốt, anh muốn dành thời gian ở bên cô nhiều hơn.

Trở lại vị trí làm việc, Hạ Minh Châu vừa mớᎥ ngồi xuống, Trương Mân lập tức tiến lên, nhắc nhở: “Lão đại, vừa rồi điện thoại di động của anh rung liên tục.”

“Ừm, cảm ơn.”

Hạ Minh Châu xoa xoa mi tâm, cầm lấy điện thoại, thấy Lê Sơ gọi tới, lập tức lập tức đứng dậy đi đến phòng trà nước, gọi lại, “Tiểu Sơ, sao vậy? Vừa rồi Phó tổng tìm anh có việc.”

Lê Sơ nghe Hạ Minh Châu nhắc tới Phó Tự Trì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.