Chương trước
Chương sau
Căn nhà này tuy không quá nhỏ nhưng bởi vì nó nằm ở phía sau căn biệt thự lớn ở Hoàng gia, ngăn cách với nhau bằng một hồ sen, cho nên tránh không được có cảm giác giống như biệt viện ít người quan tâm tới.
Người giúp việc trong căn nhà cũng chỉ có một người đàn bà trung niên hơn 50 mươi tuổi, mỗi ngày phụ trách quét tước, tưới cây, bây giờ có người chuyến đến dĩ nhiên cảm thấy vui vẻ không thôi.
"Đại thiếu gia, nhị tiểu thư bây giờ sẽ ở đây sao?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Bởi vì căn nhà kia đã bị bên ngân hàng thu hồi, cho nên Hoàng Mộng Đình trước mắt sẽ ở đây, dì đi sắp xếp phòng ở cho cô ta đi"
Hoàng Mộng Đình nghe thấy từ căn nhà đã bị thu hồi liền cảm thấy mất mát, lo sợ, tài sản hiện tại của gia đình cô đã không còn gì sao. Hoàng Mộng Đình đi theo người phụ nữ giúp việc kia tiến vào phòng tắm, việc trước mắt hiện tại cô cần tắm rửa thật sạch sẽ trước.
Tô Đồ Lang Quân nhìn qua bài trí trong căn nhà, đúng chuẩn phong cách thời xưa, mọi thứ đều làm bằng gỗ, có lẽ mỗi ngày đều được lau chùi cẩn thận, mỗi năm đều được quét thêm nước sơn cho nên đều sáng bóng như mới. Cậu bước ra ngoài, không khí trong lành, yên tĩnh, còn có hồ sen, bây giờ là mùa thu sen vẫn còn nở, tỏa ra mùi hương thơm mát vô cùng.
Hoàng Thế Vinh tiến đến, từ phía sau ông lấy eo của Tô Đồ Lang Quân, đặt cằm lên vai cậu nói:
"Thích nơi này sao?"
Lúc còn nhỏ Tô Đồ Lang Quân đối với căn biệt thự của Hoàng gia vô cùng quen thuộc, nhưng lại chưa từng đến căn nhà phía sau này, không nghĩ tới đây thế nhưng lại là một nơi yên tĩnh trong lành đến thế:
"Rất yên tĩnh, trong lành, thích hợp dưỡng già"
Hoàng Thế Vinh buồn cười:
"Vậy là bây giờ chưa thích nơi này sao?"
Tô Đồ Lang Quân nhìn sen trong hồ, trầm mặc một lúc mới đáp:
"Không phải không thích, mà là bây giờ chưa thích hợp. Hồ sen này thấp như vậy, Tiểu Dạ lại rất nghịch ngợm, không cẩn thận sẽ té xuống"
Hoàng Thế Vinh hôn nhẹ vào má của Tô Đồ Lang Quân:
"Phải rồi"
Mà một cảnh này Hoàng Mộng Đình ở phía sau đã nhìn thấy, đối với một người mất tất cả như cô, nhìn thấy người mình căm ghét nhất đang thân thiết với người mà mình yêu nhất, tự nhiên cảm thấy bị đả kích vô cùng, trong ánh mắt chứa đầy tia thù hận.
Đứng ở bên ngoài nói chuyện trên trời dưới đất một chút, Tô Đồ Lang Quân nói nên quay trở vào trong hỏi Hoàng Mộng Đình tin tức của Khâm Định. Hoàng Thế Vinh gật đầu đồng ý, vốn dĩ muốn nắm tay cùng nhau đi vào nhưng bị cậu lắc đầu từ chối, kết quả hai người song song tiến vào bên trong.
Hoàng Mộng Đình lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xanh ngọc, đang ngồi ở trên ghế giống như đợi Hoàng Thế Vinh. Mắt thấy Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân tiến vào, cô liền coi Tô Đồ Lang Quân không tồn tại, ánh mắt cũng không chút che giấu luôn nhìn Hoàng Thế Vinh.
Hoàng Thế Vinh không muốn mất quá nhiều thời gian ở lại đây vì thế lên tiếng:
"Cô vì sao thoát ra được?"
Hoàng Mộng Đình hơi mất mát, câu hỏi đầu tiên của Hoàng Thế Vinh không phải hỏi cô có ổn hay không, mà lại hỏi cô vì sao thoát ra được, giống như là không muốn cô xuất hiện trước mặt hắn vậy. Giọng nói của Hoàng Mộng Đình mang theo tia buồn rầu:
"Nhân lúc bọn họ không chú ý, tôi vội chạy thật nhanh, trong đầu cũng không nghĩ đến gì cả, chỉ nghĩ nhanh chóng muốn thoát ra tìm cậu, mãi đến khi phát hiện ra lại chạy về chỗ xưởng kim khí đó, mượn được điện thoại của siêu thị tiện lợi kia vội gọi cho cậu đầu tiên"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày:
"Cô có biết người mang cô đi là ai không? Có đặc điểm gì đặc biệt không?"
Hoàng Mộng Đình lắc đầu:
"Cũng không có điểm gì đặc biệt, bọn họ đều giống như lưu manh"
Hoàng Thế Vinh lại hỏi tiếp:
"Vậy chỗ đó là chỗ nào?
Hoàng Mộng Đình chậm rãi trả lời:
"Không biết được, chỉ biết nơi đó rất hẻo lánh, xung quay đều là cánh đồng"
Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn trầm mặc ở một bên lắng nghe không lên tiếng, Hoàng Thế Vinh cảm thấy không thu lại được chút tin tức nào về Khâm Đinh thì thở ra một hơi. Lúc này Hoàng Mộng Đình lại chậm rãi hỏi:
"Thế Vinh, có phải cậu lần đó đã báo cảnh sát hay không?"
Hoàng Thế Vinh được hỏi đến vấn đề này thì im lặng một hồi, kế tiếp thẳng thắn đáp rằng:
"Đúng thế"
Hoàng Mộng Đình trong lòng hơi run rẩy, vốn biết Hoàng Thế Vinh là người báo cảnh sát, nhưng lúc này cô vẫn luôn mong muốn người báo cảnh sát không phải là hắn:
"Tại sao? Cậu chẳng phải đã nói sẽ không báo cảnh sát hay sao?"
Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt đáp lời:
"Chuyện hệ trọng như vậy nên để cảnh sát giải quyết, tôi cũng chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng sáng tỏ"
Hoàng Mộng Đình run giọng:
"Sau đó thì sao? Ba tôi mất rồi? Đây gọi là mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng rồi sao?"
Hoàng Thế Vinh thở dài một hơi, cũng không biết nên phải nói cái gì ngoài một câu:
"Xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy"
Hoàng Mộng Đình cảm giác hai hốc mắt nóng ấm ẩm ướt, giọng nói nghẹn ngào:
"Nếu như cậu không báo cảnh sát, ba tôi sẽ không chết"
Không gian rơi vào trầm mặc, chỉ có sự oán trách của Hoàng Mộng Đình, Hoàng Thế Vinh không lên tiếng như Tô Đồ Lang Quân nãy giờ im lặng lúc này lại mở miệng nói một câu, làm cho Hoàng Mộng Đình câm nín triệt để:
"Nếu không báo cảnh sát, Hoàng Thế Minh cũng sẽ không sống được, nhóm người mang cô đi muốn lấy mạng của ông ấy, cô chẳng lẽ không biết cảnh sát muốn cứu sống ba cô sao? Là do súng đạn không có mắt, nhóm người xấu kia đã bắn chết ba cô"
Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút lại nói tiếp:
"Tôi nói chuyện này có lẽ sẽ khiến cô càng thêm đau lòng, nhưng nếu như ba cô không có tội, tại vì sao phải trốn tránh? Nếu như ba cô không tham gia vào vụ làm ăn của nhóm người kia, không biết quá nhiều chuyện liên quan đến nhóm người kia tại vì sao lại bị chúng giết người diệt khẩu?"
Hoàng Mộng Đình lắc đầu:
"Cậu nói láo, tôi chính mắt nhìn thấy ba tôi là do cảnh sát bắn chết"
Tô Đồ Lang Quân nhìn chằm chằm Hoàng Mộng Đình quả quyết nói:
"Cảnh sát không bắn chết ba của cô"
Hoàng Mộng Đình giống như phát điên, đứng dậy muốn lao về phía của Tô Đồ Lang Quân nhưng bị Hoàng Thế Vinh ngăn lại, hắn mạnh tay đẩy cô ngã về phía sau ngồi lên ghế sô pha:
"Cô hiện tại vẫn chưa bình tĩnh, nghỉ ngơi bình tâm trở lại, tôi sẽ gọi một hộ lý đến theo dõi tình hình sức khỏe của cô, vài ngày nữa tôi sẽ lại đến thăm cô"
Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân đứng dậy muốn rời đi, Hoàng Mộng Đình ở phía sau lớn tiếng nói:
"Hoàng Thế Vinh, cậu cố tình lừa tôi, cậu lợi dụng tình cảm của tôi, cậu đã hủy hoại cuộc đời tôi, cậu chẳng lẽ không muốn giải thích một lời nào với tôi sao?"
Hoàng Thế Vinh hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nói một lời, ngay cả ngoái đầu lại nhìn cũng không có, khiến cho Hoàng Mộng Đình lùi lại phía sau, triệt để mất hết hy vọng.
Lúc hai người ngồi vào trong xe, Tô Đồ Lang Quân có nhìn thấy Hoàng Mộng Đình đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt kia lộ rõ ác ý. Đến khi chiếc ferrari rời khỏi căn nhà nhỏ bên hồ, Tô Đồ Lang Quân mới chậm rãi lên tiếng hỏi:
"Dì Cẩm giúp việc đó có đáng tin hay không?"
Dì Cẩm là người trông coi căn nhà nhỏ kia, Hoàng Thế Vinh trả lời:
"Là người theo bên cạnh bà hai từ khi tiến vào căn nhà đó"
Bà hai là cách gọi của người trong Hoàng gia để chỉ bà nội ruột của Hoàng Mộng Đình. Tô Đồ Lang Quân trầm mặc suy nghĩ một hồi, vẫn là nói tiếp:
"Nên chọn một hộ lý đáng tin một chút, nhân tiện giám sát Hoàng Mộng Đình, em cảm thấy cô ta thoát ra được khỏi chỗ kia cũng dễ dàng quá rồi"
Hoàng Thế Vinh nghĩ lại cũng đúng cho nên liền gật đầu đáp ứng:
"Được".
- --
Đã 1 tuần trôi qua, vẫn chưa có bất cứ tin tức nào về Khâm Đinh, nhưng mà phía bên Hoàng Mộng Đình lại có một tin khiến cho mọi người chấn động. Nữ hộ lý được Hoàng Thế Vinh mới đến chăm sóc sức khỏe cho Hoàng Mộng Đình phát hiện ra gần đây cô ta có biểu hiện dễ kích động, cũng có lúc mệt mỏi ủ rũ, rất lười ra ngoài, trong phòng lúc nào cũng tắt đèn. Có lần nhân lúc Hoàng Mộng Đình đi tắm, nữ hộ sĩ vào trong phòng dọn dẹp tình cờ thấy được dưới gầm giường có vài xác kim tiêm, cô nhanh chóng mang kim tiêm này đến bệnh viện làm kiểm tra thì đúng như cô đoán, Hoàng Mộng Đình lén trốn ở trong phòng sử dụng ma túy.
Nữ hộ lý báo tin này cho Hoàng Thế Vinh biết, Hoàng Thế Vinh trầm mặc một hồi, phân phó cô ấy tiếp tục theo dõi mọi hành động của Hoàng Mộng Đình, tạm thời đừng để cho Hoàng Mộng Đình biết cô đã phát hiện ra chuyện này.
Tô Đồ Lang Quân cũng không ngờ được Hoàng Mộng Đình lại đi đến bước đường này, nhưng nếu như cô ta đã dây vào thứ chất cấm kia, khẳng định sẽ nhanh chóng tìm kiếm nguồn hàng, nếu như theo dõi cô ta cẩn thận không biết chừng còn có thể phát hiện ra được chỗ ở của Khâm Định.
"Tài sản đứng tên của Hoàng Mộng Đình có bao nhiêu?" Tô Đồ Lang Quân hỏi Hoàng Thế Vinh.
Hoàng Thế Vinh lắc đầu:
"Anh cũng không rõ, nhưng tin chắc không nhiều"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Vậy cũng tốt, Hoàng Mộng Đình nếu như đã dính vào thứ kia thì sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Đợi đến khi cô ta hết tiền rồi nhất định sẽ hỏi vay anh hoặc chú Hoàng, đến khi ấy chúng ta xem xem cô ta rốt cuộc đi đâu để lấy thuốc".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.