Hoàng Mộng Đình bị bắn trúng cánh tay, lúc tỉnh lại thấy được mình đang nằm dưới sàn đất trong một căn phòng tồi tàn chỉ có bốn góc tường, mùi ẩm mốc vô cùng rõ ràng, trên cánh tay cũng được băng bó tạm bợ.
Hoàng Mộng Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ trước khi ba mình ngã xuống cô liền bị một nhóm người kéo đi, cảm thấy cánh tay giống như bị vật cứng lạnh lẽo xuyên qua, đau đớn mà ngất đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình ở nơi này.
Một cô gái như cô ở trong hoàn cảnh này đương nhiên vô cùng hoảng loạn, quần áo trên người đều dính bùn đất hòa lẫn vết máu đã khô. Cô cố gắng hét lên thật lớn, nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, giọng nói cũng biến chuyển trầm khàn:
"Có ai không... thả tôi ra"
Hoàng Mộng Đình rơi vào tuyệt vọng, ôm đầu ngồi trong góc phòng, khoảng một tiếng sau có một người đàn ông dáng người thư sinh, trên người mặc trang phục sạch sẽ gọn gàng, gương mặt còn có mắt kính cận gọng vàng vô cùng tri thức. Hoàng Mộng Đình tuy sợ hãi, nhưng mắt thấy đối phương dáng vẻ đường hoàng cũng đỡ hơn một chút:
"Anh là ai? Tôi không biết anh, xin hãy thả tôi đi"
Người tới là Đàm Dật Nam, vốn dĩ bọn họ không định giữ lại Hoàng Mộng Đình vướng tay vướng chân, nhưng mà Hoàng Thế Minh chết rồi, bọn họ cần tiền để tiếp tục vụ làm ăn, mà Hoàng Mộng Đình chính là con gái duy nhất của Hoàng Thế Minh, tài sản của ông ta đương nhiên sẽ là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655310/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.