Hoàng Thế Vinh sớm đã có sẵn các phương án dự trù cụ thể, cho dù không thể thuyết phục lại các nhà đầu tư cũ đi chăng nữa, thì hắn cũng đã chắc chắn có được 4 công ty lớn phía sau trợ lực. Đúng là Hoàng thị hiện tại không đủ tiền để mua lại cổ phần từ nhóm người mới rời đi kia, nhưng công ty đứng tên hắn Thiên Niên Kỷ thì quả thật là dư sức. Dự án lớn của Tấn Hoàng Thành lần này hắn sớm đã gửi đến cho bên Lương thị cùng Tiêu Kỳ COOO, còn có Tô Đồ Lang Quân nữa, bọn họ đều cảm thấy rất có hứng thú và muốn cùng nhau đầu tư. Lý do tại vì sao Hoàng Thế Vinh hắn có thể tự tin nói rằng tại thời điểm này nhất định phải cho xây dựng quán bar kia càng sớm càng tốt, là bởi vì phía sau Tiêu Kỳ COOO chính là Trình thị đang thống trị giới giải trí, mọi dư luận hiện tại đều sẽ bị ảnh hưởng bởi Trình thị. Sau khi cuộc họp ban quản trị kết thúc, miễn cho đêm dài lắm mộng, Hoàng Thế Vinh đã trong ngày hôm đó hoàn tất thủ tục mua lại toàn bộ số cổ phẩn của những người muốn rời khỏi công ty. Hoàng Thế Trung chứng kiến mọi chuyện cũng cảm thấy bất ngờ, nhíu mày hỏi con trai của mình: "Thế Vinh, số tiền kia con lấy ở đâu ra?" Đã đến thời điểm này rồi, Hoàng Thế Vinh cũng không muốn tiếp tục che giấu, hơn nữa dù sao cũng là người nhà, sớm muộn gì cũng biết, chuyện này cũng không phải chuyện xấu gì: "Ba, gần đây ba có nghe nói đến công ty thực phẩm Thiên Niên Kỷ hay không?" Hoàng Thế Trung gật đầu: "Có nghe qua, hình như có một số thực phẩm ăn liền cùng đồ uống đóng chai nội địa đều do công ty này cung cấp độc quyền cho các chuỗi siêu thị lớn nhỏ trên cả nước" Hoàng Thế Vinh im lặng một chút rồi cười cười: "Thiên Niên Kỷ này 3 năm trước trong một chuyến công tác, con tình cờ mua lại được" Hoàng Thế Trung vừa nghe được tin tức này thì mở lớn hai mắt, gương mặt mang theo biểu cảm cực kỳ bất ngờ không thể nói lên lời. Hoàng Thế Vinh thấy vậy liền tiến đến lo lắng gọi một tiếng: "Ba, ba có sao không?" Hoàng Thế Trung nghe được, lúc này mới bừng tỉnh, đưa một tay lên vỗ vai của Hoàng Thế Vinh: "Khá lắm, Hoàng thị được cứu rồi". - -- Lại nói đến Hoàng Thế Minh lúc này cảm thấy vô cùng bất an, sau khi quay trở về nhà nghỉ suy nghĩ thật kỹ, ông nhận ra rằng mình không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với nhóm người Khâm Định nữa. Hiện tại trong tay ông giữ rất nhiều chứng cứ phạm pháp của bọn họ, bọn họ nếu như không có ông cũng không tổn thất gì quá lớn, nếu như giết ông rồi còn có thể đỡ được gánh nặng lo sợ ông bị cảnh sát túm được rồi khai hết tất cả mọi chuyện. Hoàng Thế Minh đương nhiên không muốn ra đầu thú, buôn bán thứ hàng cấm kia sẽ phải chịu án phạt rất cao, bây giờ ông có rất nhiều tiền, số tiền này có thể cho ông và con gái sống cả đời, chính vì thế ông muốn trốn ra nước ngoài không quay trở về nơi này nữa. Mấy ngày nay Hoàng Thế Minh phát hiện ra trên ti vi đưa tin tức về ông rất nhiều, còn có mục phát lệnh truy nã trên báo, dưới phòng trọ bình dân ông đang ở thỉnh thoảng lại có một số người mặc cảnh phục đi qua khiến cho tâm trạng của ông thời gian gần đây vô cùng tồi tệ. Hoàng Thế Minh chỉ có ban đêm khi tất cả mọi người đều đã đi ngủ, mới lén lút đi tới một boot điện thoại công cộng cách đó 3km để liên hệ với Hoàng Mộng Đình. Hoàng Mộng Đình nói rằng bản thân không muốn đến Singapore, còn nói ông nên quay trở về phối hợp điều tra cùng cảnh sát, nhưng mà ông quả thật không thể nói với con gái mình rằng ông đúng là đã buôn bán thứ hàng cấm kia, nếu như quay trở về sẽ phải đối diện với mức án tử hình. "Ba, ba rốt cuộc vì sao lại phải chạy trốn như vậy chứ, chi bằng ba quay trở về phối hợp điều tra đi. Hoàng gia là đại gia tộc lớn, nhất định sẽ giúp ba thoát khỏi vụ này" Hoàng Mộng Đình ở bên này có chút tức giận, không rõ tại vì sao ba mình lại không chịu quay trở về. Hoàng Thế Minh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đứng ở bên cạnh boot điện thoại cúi người thấp giọng, nhìn tới dáng vẻ của ông ta vô cùng khả nghi, may mắn hiện tại là thời điểm không có người dân ra đường, nên mới có thể tránh được sự chú ý: "Mộng Đình, con nghe ba nói đây! Hoàng gia sẽ không giúp ba, Hoàng Thế Trung coi ba như cái gai trong mắt, còn tên nhóc Hoàng Thế Vinh kia luôn tìm cách hạ bệ ba. Hiện tại ba gặp nạn, hai người đó nhất định sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ba mà quay trở về thì sẽ không thể gặp con được nữa" Hoàng Mộng Đình đương nhiên không tin tưởng lời nói của ba mình, trong mắt cô, ba mình vô tội, nếu đã vô tội thì không cần phải chạy trốn. Hơn nữa Hoàng Thế Vinh cũng không phải giống như ba cô nói, hắn rõ ràng mấy ngày nay rất quan tâm hỏi tin tức của ba cô, làm sao lại muốn hại ba cô được chứ: "Ba đừng suy nghĩ lung tung, chú Hoàng và Thế Vinh đều rất quan tâm đến ba, rất muốn ba quay trở về sớm" Hoàng Thế Minh ở bên này tức giận: "Mộng Đình, con hãy mở mắt thật lớn ra để nhìn cho rõ mọi chuyện. Ba là ba của con, con không tin lời ba của mình lại đi tin người ngoài hay sao?" Hoàng Mộng Đình ở bên cạnh thấp giọng trấn an: "Hiện tại ba đang không được bình tĩnh nên tránh không được có những suy nghĩ lệch lạc. Ba đúng là ba của con, nhưng ba đừng quên hai người bọn họ cũng là người của Hoàng gia, Hoàng gia nhất định sẽ không đứng một bên thấy ba chết mà không cứu đâu" Hoàng Thế Minh cười lạnh, cảm thấy thật sự rất bất lực với đứa con gái này: "Bọn họ đúng là sẽ không đứng ở một bên, chỉ là bọn họ nhất định sẽ nhân chuyện này mà bỏ đá xuống giếng. Ba gọi để nói cho con biết, ba đã đặt một chiếc xe, ngày mai 11 giờ trưa ba sẽ ở bãi đất trống của công trình bỏ hoang phía nam thành phố, con muốn đi theo ba hay ở lại thì tùy con". - -- Hôm nay Tô Đồ Lang Quân đáp chuyến bay xuống Bắc Kinh lúc 2 giờ sáng. Vốn dĩ là trở về sớm hơn nhưng bởi lịch bay đột nhiên bị thay đổi cho nên đến tận khoảng thời gian này cậu mới quay trở về được. Hoàng Thế Vinh đi đón Tô Đồ Lang Quân, lúc đến sân bay rất vắng người. Hắn mặc một chiếc áo khoác jeans nhìn vô cùng ngầu, tuy rằng đã ban đêm nhưng lại đeo mắt kính đen, đối với dáng người tiêu chuẩn này của hắn cộng thêm cách ăn mặc như vậy thật sự khiến cho người ta có thể hiểu nhầm rằng hắn là người nổi tiếng trong giới giải trí. Tô Đồ Lang Quân từ xa đã thấy Hoàng Thế Vinh đứng ở một bên liền buồn cười, người đàn ông này cũng quá phô trương quá rồi, còn có một vài cô gái trẻ đi cùng chuyến bay với cậu, lúc ra nhìn thấy hắn liền lập tức đưa máy điện thoại về phía trước mà quay quay chụp chụp nữa. Hoàng Thế Vinh tiến về phía trước, thản nhiên giúp Tô Đồ Lang Quân kéo va li hành lý. Tô Đồ Lang Quân đi bên cạnh hắn lên tiếng nói: "Hoàng phó tổng, ngài có biết bây giờ là ban đêm hay không? Ngài còn muốn đeo kính râm để nhìn cho rõ đường à?" Hoàng Thế Vinh nghe được liền ho nhẹ một tiếng, thật ra không phải là hắn muốn mang kính râm vào ban đêm mà là mắt trái của hắn lên lẹo rồi. Không biết có phải là do hắn mấy ngày trước ở trong phòng xem hình ảnh mát mẻ của Tô Đồ Lang Quân hay không, kết quả sáng sớm hôm trước tỉnh dậy liền thấy một bên mắt đau nhức, không mở lớn được: "Trang phục này phải phối hợp cùng mắt kính mới chuẩn xác nhất" Tô Đồ Lang Quân đi song song bên cạnh Hoàng Thế Vinh, quan sát hắn rất kỹ, liền phát hiện thì ra người đàn ông nhà mình bị đau mắt. Đau mắt thì nói là đau mắt đi, còn nói trang phục hôm nay phải đeo mắt kính: "Vậy không phải ngài Hoàng bị đau mắt rồi sao?" Hoàng Thế Vinh có chút hơi xấu hổ, dù sao đau mắt không phải là chuyện phải giấu, nhưng mà nguyên nhân đau mắt của hắn thì đúng là không được quang minh chính đại cho lắm, thế cho nên hắn mới không muốn nói ra bởi vì vật nhỏ nhà hắn rất thông minh, không biết chừng cậu còn đoán ra được nguyên nhân nữa. Tô Đồ Lang Quân thấy dáng vẻ chột dạ vuốt mũi kia của Hoàng Thế Vinh liền buồn cười, thật sự chỉ lơ đãng muốn trêu chọc hắn một chút: "Trong điện thoại của Hoàng phó tổng hình như là chứa một số hình ảnh không nên nhìn, chắc không phải Hoàng phó tổng thật sự đi nhìn nên mới bị thế chứ?" Hoàng Thế Vinh cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ trên đời này không có chuyện gì có thể qua nổi mắt của Tô Đồ Lang Quân hay sao. Hắn rõ ràng đã đeo mắt kính, không để cho cậu đoán ra được bất cứ thông tin gì qua ánh mắt, rõ ràng không nhiều lời đối đáp với cậu để cậu tìm ra được sơ hở, cuối cùng Tô thần thám quả đúng cao tay, nói một câu liền trúng phốc luôn rồi. "Ngài Tô, có một số chuyện không nên chuyên sâu mà tìm hiểu. Ngài chỉ cần quan tâm bây giờ là 2 giờ sáng rồi, vậy mà vẫn có người lái xe đến hộ tống ngài về nhà đó" Tô Đồ Lang Quân thật sự là không ngờ tới lý do đau mắt của Hoàng Thế Vinh lại đúng là như vậy. Có điều người đàn ông này đêm rồi vẫn lái xe đến đón cậu, thì đúng là không nên trêu chọc hắn thêm nữa: "Được rồi, vậy cảm ơn Hoàng phó tổng đã có lòng" Hoàng Thế Vinh cho va li hành lý vào trong cốp xe phía sau rồi vòng lên phía trước giúp Tô Đồ Lang Quân mở cửa xe, đến khi vào trong xe rồi hắn mới chịu mang kính mắt bỏ xuống. Dù sao hiện tại trong xe cũng khá tối, Tô Đồ Lang Quân nhất định sẽ không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, hắn có thể yên tâm lái xe được. "Dự án Tấn Hoàng Thành vẫn muốn em là người đại diện sao?" Tô Đồ Lang Quân lên tiếng hỏi. Hoàng Thế Vinh gật đầu, vui vẻ nói một câu thế này: "Hoàng thị đang gặp khủng hoảng tài chính, tiền thuê người nổi tiếng làm người đại diện cũng không còn rồi" Tô Đồ Lang Quân biết là Hoàng Thế Vinh nói đùa thôi: "Là thật thế sao? Không còn mục đích gì khác?" Hoàng Thế Vinh đương nhiên là có mục đích khác, bọn họ đính hôn cũng đã một thời gian, bởi vì thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho việc kết hôn bị hoãn lại, thế cho nên hắn muốn nhân sự kiện này thông cáo với giới báo chí rằng bọn họ sẽ kết hôn: "Còn có một mục đích khác nữa, chính là anh muốn để em xuất hiện dưới danh nghĩa của Hoàng gia nhiều hơn, sau này công bố kết hôn thì dư luận cũng sẽ không bị quá ngỡ ngàng".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]