Hoàng Thế Vinh vốn định rời đi, nhưng Cao Hiểu Chi lúc này lại tiến đến ngăn hắn lại:
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau một chút hay không?"
Hoàng Thế Vinh cảm thấy mình không có chuyện gì để nói với Cao Hiểu Chi cả cho nên liền trực tiếp đáp rằng:
"Không thể, giữa chúng ta không có gì để nói"
Cao Hiểu Chi nghe thấy lời kia liền nhíu mày:
"Vì sao không có chuyện gì để nói chứ, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Hoàng Thế Vinh không do dự mà trả lời:
"Không có!"
Tô Đồ Lang Quân nãy giờ im lặng lúc này cũng tiến đến nắm lấy tay của Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng:
"Chúng ta xếp hàng mua hoành thánh có được không, hôm trước cậu nói hoành thánh ăn rất được"
Hoàng Thế Vinh thu lại nét lạnh lùng khó chịu trên gương mặt, quay sang ôn nhu mỉm cười với Tô Đồ Lang Quân:
"Được, chúng ta đi"
Cao Hiểu Chi nhìn một màn trước mắt bị dọa sợ, sau đó cô giống như hiểu ra được chân tướng, lại nghĩ tới dáng vẻ của mình vừa rồi chẳng phải làm trò cười cho Tô Đồ Lang Quân hay sao, thật sự là mất hết mặt mũi.
Lúc Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân đi vào hành lang, nơi này cũng không có bệnh nhân qua lại, thỉnh thoảng có vài y tá mang theo vật dụng này nọ đi qua. Hoàng Thế Vinh cảm thấy rất muốn biết chuyện vừa rồi giữa Tô Đồ Lang Quân cùng Cao Hiểu Chi, cho nên liền dừng lại. Tô Đô Lang Quân thấy hắn dừng bước liền hỏi:
"Sao vậy?"
Hoàng Thế Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655262/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.