Tô Đồ Lang Quân nghĩ thời gian cũng không sai biệt lắm, 10 phút sau Hoàng Thế Vinh liền cầm trong tay một bức tranh vui vẻ trở về phòng. Mắt thấy Tô Đồ Lang Quân vẫn đang ngồi trước máy tính làm việc, Hoàng Thế Vinh liền bước đến ngồi xuống cạnh cậu:
"Quân Quân, có thứ này muốn cho cậu xem"
Hoàng Thế Vinh đưa bức tranh có điểm nguệch ngoạc ra trước mặt cậu, trên tranh vẽ ba người, một nữ y tá cùng hai bệnh nhân lớn và nhỏ, không cần nghĩ nhiều cũng biết cảnh tượng này chính là cảnh vừa mới rồi cậu đứng ở trên ban công nhìn xuống:
"Ai vẽ thế?"
Hoàng Thế Vinh trả lời:
"Là Di Giai vẽ đó, đứa bé đó rất thú vị, hôm nào dẫn cậu đi gặp mặt nó nha"
Tô Đồ Lang Quân đóng máy tính lại, dáng vẻ nghiêm túc cầm bức tranh đó lên quan sát thử, đầu ngón tay lần lượt chỉ từ bệnh nhân lớn, qua bệnh nhân nhỏ rồi đến nữ y tá kia nói:
""Đây là cậu, đây là nó, người này là ai?"
Hoàng Thế Vinh vòng tay qua ôm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân cười cười:
"Là y tá đó, cậu nhìn không ra hả?"
Tô Đồ Lang Quân ồ một tiếng:
"Cũng thật nhìn không ra, chiếc áo này là màu trắng mới đúng, đứa nhỏ lại tô màu xanh lá"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Ừ cũng đã nói rồi, có điều vốn dĩ không có màu trắng, đứa bé lại muốn phải tô màu, cuối cùng liền chọn xanh lá nó yêu thích tô lên"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp lại:
"Tớ thấy bức tranh này phối màu thật hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655257/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.