Khi Hoàng Thế Vinh tỉnh lại đã là hai ngày sau đó. Hắn được đưa đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố để cấp cứu. Lúc Hàn Kỳ và Hoàng Thế Trung nhận được cuộc điện thoại kia liền hận không được chạy đến tính sổ với bạn tốt của mình là Tô Thành và Đồ Du Du. Nói gì thì nói Hoàng Thế Vinh cũng là thiếu gia của Hoàng gia, gia tài cùng Hoàng thị sau này còn cần hắn tiếp quản. Đứa con trai vẫn luôn được cưng chiều hết mực lúc này lại bị trả về khắp người bê bết máu thương tích đầy mình như thế, vợ chồng nhà Hoàng Hàn quả thật là không cho được phía bên Tô gia một sắc mặt tốt.
"Tô Thành, con trai nhà chúng tôi mà xảy ra mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu" Hoàng Thế Trung và Tô Thành là bạn thân nối khố, khi còn nhỏ cùng nhau phá nhà phá lớp, lúc về già rồi vẫn không thể nào học được cái bản tính bình tĩnh trầm ổn mà cãi cọ nhau trước cửa phòng cấp cứu.
Tô Thành liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy trong chuyện này bản thân cũng không phải hoàn toàn là không có lỗi liền nâng giọng nói thế này:
"Lúc tôi đưa nó về, bác sĩ có nói là nó vẫn còn hơi thở, sẽ không gặp vấn đề gì"
Hoàng Thế Trung hừ lạnh một tiếng, dù sao mình cũng là người có lý trong sự việc lần này:
"Không có vấn đề gì? Tại sao lại hai ngày vẫn chưa tỉnh?"
Tô Thành đáp:
"Vấn đề đó cậu phải hỏi bác sĩ, vì sao lại hỏi tôi? Tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655252/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.