Chương trước
Chương sau
Mike ở trong Tân Phổ vốn là đầu bài hái ra tiền rất được ông chủ cưng chiều, nhiều lúc cậu ta còn làm mình làm mẩy kêu mệt không muốn ra ngoài tiếp khách, ông chủ cũng phải nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, chứ làm gì nói đến chuyện cậu còn phải lên trên bục kia chơi trò bom rượu đó.
Tô Đồ Lang Quân mắt thấy sắc mặt của Mike đã trắng bệt đi, đáy mắt cậu lộ lên một tia lạnh lẽo không chút lưu tình. Cậu vừa mở miệng nói một câu liền có thể dồn người ta đến chân tường:
"Vừa mới rồi không phải cậu nói bất kể là yêu cầu gì thì cậu cũng đáp ứng sao, chỉ là đơn giản chơi một trò chơi thôi, hẳn là không làm khó được cậu rồi"
Mike có điểm hoảng hốt, hướng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Hoàng Thế Vinh, trong lòng còn tồn tại chút tà ý muốn câu dẫn hắn:
"Hoàng phó tổng"
Hoàng Thế Vinh rất cưng chiều người trong lòng này, hắn cũng biết được Tô Đồ Lang Quân đang muốn chỉnh người, nếu như hắn không cùng cậu phối hợp, khẳng định người bị chỉnh tiếp theo sẽ là hắn, mà hắn thì lại không muốn đêm nay mình phòng không gối chiếc:
"Đúng vậy, vậy cậu làm theo ý của Quân Quân đi"
Mike hoảng hốt, trong lòng lộp bộp vài tiếng, giọng nói nhẹ nhàng đáng thương:
"Nhưng mà Hoàng phó tổng, chò trơi kia rất nguy hiểm, trước đây cũng có người từng bị thương. Tân Phổ bây giờ cũng không khuyến khích chơi trò chơi đó nữa"
Phương Hữu nãy giờ vẫn ngồi im lặng đánh giá quan sát Tô Đồ Lang Quân, ông ta cảm thấy con người này thực chất không hề đơn giản, quả đúng là rất giống với lời đồn đại ở bên ngoài. Cách làm việc của Tô Đồ Lang Quân so với người ba xã hội đen kia của mình, thủ đoạn còn muốn ngoan độc hơn:
"Ha ha, lần này đến đây là để vui chơi giải trí, mọi người cũng không cần căng thẳng như vậy có đúng không?"
Tô Đồ Lang Quân nhàn nhạt bỏ lại một câu, cậu chính là không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy:
"Đúng là để vui chơi giải trí cho nên tôi mới muốn chơi trò chơi kia, Phương tổng không cảm thấy nãy giờ chỉ ngồi uống rượu cũng rất nhàm chán sao?"
Giọng nói của Tô Đồ Lang Quân không hề chứa đựng bất cứ một tia hứng thú muốn vui chơi nào, người ngồi trong bàn đều có thể nhận ra được ngụ ý trong lời nói kia của cậu, chính là cố ý muốn dồn người ta vào đường cùng, nếu như không làm theo đúng ý cậu thì khẳng định mọi chuyện sẽ không hề được bỏ qua dễ dàng.
Phương Hữu cũng không có ý định vì một MB trong quán bar mà làm mất hòa khí, nói gì thì nói Tô gia thế lực hiển hách, hiện tại người ngồi trước mặt ông đây chính là Tô tổng của Tô thị, kết thân đương nhiên là sẽ tốt hơn so với làm phật ý cậu:
"Ha ha, Tô tổng nếu như muốn chơi vậy thì nhất định phải chơi rồi" Nói rồi Phương Hữu liền quay sang nhìn Mike nói: "Mike, cậu nói người chuẩn bị một chút đi"
Mike vừa nghe đế đây, lòng bàn tay cũng bắt đầu tiết ra tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt của cậu ta vô cùng khó coi, môi mỏng mím mím lại một chút, cuối cùng vẫn là không biết sợ chết mà đứng dậy đi về phía Hoàng Thế Vinh:
"Hoàng phó tổng, em gần đây thể lực không tốt, một lát nữa lên bục, anh nhất định phải lương tay"
Mike không biết Tô Đồ Lang Quân là người như thế nào, thế cho nên lúc này mới bày ra một dáng vẻ câu dẫn nhất, cật ta quỳ ngồi ở dưới sàn bên cạnh chỗ ngồi của Hoàng Thế Vinh, ánh mắt long lanh ngập nước thấm đượm tình tứ. Hơn nữa lúc này còn không biết e dè gì cả, đáy mắt cũng không nhìn tới Tô Đồ Lang Quân rốt cuộc là đang ở trong vòng tay của ai.
Tô Đồ Lang Quân không nói gì, khóe môi nhếch nhẹ một độ cong thâm sâu khôn rõ ý tứ. Cậu tùy tiện đưa tay với ly rượu đang đặt trên bàn của Hoàng Thế Vinh, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ. Mà Hoàng Thế Vinh ở chỗ này lại giống như ngồi trên đống lửa vậy, hắn rất sợ Tô Đồ Lang Quân vì chuyện này mà hiểu lầm hắn, cho nên rất nhanh liền đáp lại Mike một câu thế này:
"Tôi không chơi"
Phía trên bục rất nhanh được chuẩn bị hoàn tất, Mike mặc chiếc áo sơ mi mỏng trong suốt kia, tứ chi bị khóa lại trên một hình tròn lớn làm bằng gỗ sồi. Mọi người phía dưới thấy có trò vui liền đổ dồn mọi ánh mắt nhìn tới, hơn nữa người kia còn là đầu bài chưa 18 tuổi của Tân Phổ, hiểu kỳ cùng phấn khích đen xen nhau, tạo ra tiếng hét lớn ở bên dưới.
Hoàng Thế Vình ngồi ở trên ghế không hứng thú quan tâm đến nơi náo nhiệt kia, hắn vòng tay kéo Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng, cúi đầu nói vào tai cậu:
"Quân Quân, lát nữa trở về sẽ không giận tớ chứ?"
Tô Đồ Lang Quân cầm ly rượu ở trong tay, ánh mắt trầm xuống đáp lời:
"Còn phải xem thái độ của cậu thế nào"
Hoàng Thế Vinh cười khổ, con mèo nhỏ này đang giận dỗi nữa rồi:
"Như vậy cậu đợi tớ một chút, để tớ thể hiện thành ý" Nói rồi Hoàng Thế Vinh liền đứng dậy lớn tiếng:
"Các vị, bom rượu hôm nay cứ lấy bao nhiêu đều được, tôi mời"
Một lời này của Hoàng Thế Vinh liền khiến cho không khí càng như muốn sôi sục hơn, tất cả đều nhanh chóng đi về phía quầy bar lấy đồ. Mike ở trên bục gương mặt trắng bệt, cả người muốn dùng sức vùng vẫy để thoát ra như vô ích. Rất nhanh sau đó một loạt quả bóng bay nhỏ chứa rượu bên trong thi nhau đáp lên, vỡ tung tóe, tiếng kêu của Mike trở nên nhỏ bé trong tiếng hô hào phấn khích của mọi người bên dưới.
Phương Hữu chứng kiến cảnh này, âm thầm đánh giá được Tô Đồ Lang Quân vốn là người không hề đơn giản, cũng không dám nhiều lời nói thêm gì nữa.
Tô Đồ Lang Quân cùng Hoàng Thế Vinh lúc này đang ngồi quay lưng lại với phía trên sân khấu trong quán bar, sắc mặt của Tô Đồ Lang Quân vẫn bảo trì vẻ trầm mặc, không biểu hiện bất cứ một tia dư thừa nào.
Tất cả những người trong quán bar đều tập trung về phía trên sân khẩu, mọi người vô cùng hăng say lấy những trái bóng nhỏ được bơm đầy rượu bên trong đáp về phía Mike. Phương Hữu tự nhiên cũng cảm thấy ớn lạnh ở trong lòng, dáng vẻ tưởng chừng như vô hại kia của Tô Đồ Lang Quân thật sự khiến ông không thể ngờ được cậu lại có thể bình thản như vậy.
Từ lúc ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, Hoàng Thế Vinh bắt đầu không thích những nơi tụ tập ồn ào, mỗi ngày chỉ muốn ở trong nhà cùng người nào đó nói chuyện yêu đương. Thế cho nên lúc này, Hoàng Thế Vinh liền cúi đầu xuống nói với Tô Đồ Lang Quân rằng:
"Quân Quân, chúng ta về nhà đi"
Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn Hoàng Thế Vinh, dáng vẻ không hờn dỗi cũng không quá mức nhiệt tình mà nói một câu, khiến cho hắn cũng không thể nắm được tâm tình của vị này nhà mình rốt cuộc muốn sao:
"Cậu muốn chơi trò chơi kia hay không? Mike không biết chừng cũng rất mong chờ đó"
Hoàng Thế Vinh vòng tay kéo lấy Tô Đồ Lang Quân vào lòng mình, dáng vẻ kia thật sự là rất thành khẩn cho dù hắn căn bản chưa làm chuyện gì có lỗi với cậu cả:
"Quân Quân, cậu cũng biết tớ chỉ có hứng thú với mình cậu thôi mà"
Tô Đồ Lang Quân mở lớn hai mắt, một bộ dạng vô cùng hào phóng không tính toán gì:
"Không cần phải lấy lòng tớ, nếu cậu muốn chơi thử thì tớ cũng không có vấn đề gì đâu"
Hoàng Thế Vinh im lặng một chút, trong đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng liền nghiêm mặt nói thế này:
"Quân Quân, tớ không muốn chơi" Tô Đồ Lang Quân cười cười, người nào đó giận lên rồi đây, trong mối quan hệ này của hai người, nếu như có một người nóng lên thì người còn lại sẽ nhu hòa. Tô Đồ Lang Quân nắm lấy bàn tày của Hoàng Thế Vinh ròi đứng dậy trước:
"Được rồi, vậy thì trở về thôi".
Hoàng Thế Vinh giả bộ trầm mặt, nhưng vẫn đứng dậy khoác lấy eo của Tô Đồ Lang Quân rời khỏi Tân Phổ:
"Có phải do tớ cưng chiều cậu quá nên cậu càng ngày càng không biết trời cao đất dày hay không?"
Tô Đồ Lang Quân nâng giọng:
"Sao thế, hay là không lỡ để mỹ nam tóc vàng mắt xanh kia bị chà đạp?"
Hoàng Thế Vinh bật cười ha ha, đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của người bên cạnh:
"Lúc ghen lên thật sự đáng yêu".
...
Bên phía Hoàng thị có một dự án hợp tác vô cùng hứa hẹn với một công ty chuyên về chuỗi khách sạn, địa ốc ở Úc. Hoàng Thế Vinh là người ký được hợp đồng lớn này cho nên hắn cũng là người trực tiếp điều hành dự án này luôn.
Buổi tối hôm ấy Tô Đồ Lang Quân đứng trước tủ quần áo nhìn một lượt, cậu xem qua thời tiết một tuần tới ở Úc rồi chậm rãi lựa chọn những bộ quần áo thích hợp nhất của Hoàng Thế Vinh bỏ vào va li lớn cho hắn.
Hoàng Thế Vinh ngày mai sẽ bay sang Úc một tuần đề đàm phán một số vấn đề quan trọng trong hợp đồng hợp tác. Tô Đồ Lang Quân chậm rãi ngồi ở trên giường lớn, dáng vẻ tỉ mỉ gấp lại từng bộ quần áo vuông vức đặt trong va li.
Hoàng Thế Vình vừa bước ra từ trong phòng tắm, mái tóc vẫn còn dính bọt nước, trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn hờ hững ở quanh hông làm lộ ra cơ thể rắn chắc cùng nước da trắng. Hoàng Thế Vinh hơi ngẩn người một chút, ánh mắt không tự chủ được mà chỉ nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân, dáng vẻ này thật sự khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hạnh phục, có người vì hắn chuẩn bị những thứ nhỏ nhặt này, người này đúng là gia đình của hắn.
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm rồi nhưng lại không thấy có động tĩnh gì tiếp theo, cậu hơi dừng lại động tác quay người lại xem thử, phát hiện ra người đàn ông cao lớn nào đó đang nhìn mình chằm chằm:
"Có chuyện gì sao?"
Hoàng Thế Vinh nâng bước tiến về phía giường lớn, ngồi xuống bên cạnh Tô Đồ Lang Quân:
"Nhìn cậu thế này thật ấm áp"
Tô Đồ Lang Quân im lặng cũng không biết trong đầu Hoàng Thế Vinh đang nghĩ cái gì, cậu mỉm cười tiếp tục gấp quần áo bỏ vào trong va li:
"Qua đó một tuần, đã đặt phòng khách sạn chưa?"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Bạch Đằng đã chuẩn bị hết rồi"
Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng, cậu đóng va li đã chuẩn bị xong lại:
"Một tuần không gặp, tớ sẽ nhớ cậu"
Trái tim của Hoàng Thế Vinh tự động mềm nhũn, con mèo nhỏ này nói chuyện rất ngọt ngào, chỉ cần mở miệng liền khiến cho hắn muốn lười biếng không ra ngoài làm việc rồi. Hoàng Thế Vinh vòng tay qua kéo Tô Đồ Lang Quân ôm vào trong lòng:
"Tớ cũng vậy, sẽ rất nhớ cậu".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.