Buổi trưa có nắng, tầng làm việc của Tô Đồ Lang Quân lại ở trên tầng cao nhất, bởi vì cậu thích ánh sáng cho nên rèm cửa không bao giờ kéo xuống, lúc này tia nắng vàng cũng theo bên ngoài chiếu vào bên trong, ấm áp ngọt ngào giống như gương mặt đẹp đẽ đang mỉm cười của cậu vậy. Hoàng Thế Vinh vừa xoay đầu qua, bất giác liền đứng hình mất vài giây, kế đó hắn liền tự nói với bản thân không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, thế cho nên hắn liền hừ lạnh quay đầu sang một bên.
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng hỏi hắn:
"Ăn cơm chưa?"
Hoàng Thế Vinh lạnh nhạt đáp:
"Chưa ăn"
Tô Đồ Lang Quân bạo dạn nói lại thế này:
"Muốn ăn cơm trước hay là ăn tớ trước?"
Hoàng Thế Vinh tuy rằng không quay lại nhìn, nhưng Tô Đồ Lang Quân có thể thấy được yết hầu trên cổ của Hoàng Thế Vinh, sau khi nghe thấy câu kia liền trơn trượt nuốt một ngụm, phát ra tiếng ực nho nhỏ:
"Ăn cơm của Đàm thứ ký? Không muốn ăn!"
Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng: "Không muốn ăn cơm thì thôi" Nói rồi Tô Đồ Lang Quân liền vươn tay đặt ở trên bụng của Hoàng Thế Vinh: "Cậu vẫn chưa đói hả?"
Hoàng Thế Vinh không nói gì, cũng không đưa tay gạt cậu ra, gương mặt vẫn như cũ không quay lại nhìn cậu. Tô Đồ Lang Quân buồn cười, cảm thấy trêu chọc Hoàng Thế Vinh như vậy cũng rất vui, tuy rằng biết đốt lửa trong người hắn thì người chịu khổ cuối cùng vẫn là cậu.
Tô Đồ Lang Quân nghiêng đầu, tựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655240/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.