Tô Đồ Lang Quân im lặng đi theo Hoàng Thế Vinh vào trong nhà, Hoàng Thế Vinh tiến vào trong bếp, nhanh chóng rót cho cậu một ly nước ấm mang ra:
"Quân Quân, muộn như vậy rồi sao cậu không gọi điện cho tớ?"
Tô Đồ Lang Quân trầm giọng đáp:
"Tớ có gọi cho cậu rồi, nhưng đều là một cô gái khác bắt máy"
Hoàng Thế Vinh có điểm lúng túng, vội lảng sang chuyện khác:
"Cậu uống ly nước ấm này đi, cậu đợi tớ bao lâu rồi?"
Hoàng Thế Vinh đau lòng nhìn Tô Đồ Lang Quân, làn da của cậu vốn dĩ rất trắng, hẳn là vừa mới rồi đã đợi ở bên ngoài một thời gian cho nên chóp mũi lúc này cũng ửng hồng vì lạnh:
"Hơn một tiếng"
Hoàng Thế Vinh nghe thấy câu trả lời thẳng thừng kia liền rơi vào lúng túng, hắn cũng không biết nên phải nói gì tiếp theo với cậu nữa ngoài một câu thế này:
"Xin lỗi Quân Quân, từ giờ tớ sẽ không để cậu đợi lâu như vậy nữa"
Tô Đồ Lang Quân cậu từ nhỏ đến lớn đều đợi hắn như vậy, đã đợi sắp đến cực hạn không thể đợi tiếp được nữa rồi:
"Không sao, cũng là công việc quan trọng mà... chỉ là tớ có chút bất ngờ khi nghe thấy giọng nữ bên kia điện thoại của cậu thôi"
Hoàng Thế Vinh đứng dậy, xoay người đi vào trong bếp:
"Quân Quân, cậu đã ăn gì chưa?"
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, người đàn ông này vì sao lại luôn lảng tránh những câu hỏi của cậu như vậy, hắn có chuyện gì đang giấu cậu hay sao:
"Giờ này sao có thể còn chưa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655196/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.