Người kia thậm chí có thể dùng một thủ đoạn ít nguy hiểm hơn, trước khi ta về nước tự mình giao cho ta. Hắn hoàn toàn không cần phải tự đẩy mình vào nguy hiểm, kinh động hội đồng và cảnh sát. Vạn nhất lưu lại dấu vết gì sẽ bị cảnh sát bắt được.
Ta ngồi vào mép giường, nâng má suy nghĩ, rốt cục trả lại nhẫn là xuất phát từ mục đích gì?
Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, ta trước sau đều tin tưởng bản chất đằng sau hiện tượng mới là căn nguyên phát sinh sự tình, mỗi người làm điều gì cũng đều có nguyên nhân cùng ý nghĩa. Treo lên cái mác "Trộm cướp" sẽ khiến sự tình biến hóa ư? Mọi việc phát sinh trong khoảng thời gian ta về nước, hắn làm kinh động hội đồng sẽ khiến cho trường học tiến hành cách ly ký túc xá, sau đó cảnh sát, hội Học Sinh, quản túc sẽ tham gia điều tra. Như vậy hội đồng khẳng định sẽ điều tra tổn thất của học sinh trong ký túc xá, cũng sẽ nghĩ cách liên hệ với chúng ta. Mà ta lại không ở trong nước, như vậy việc tự tiện về nước sẽ bị hội đồng phát hiện. Giáo phương rất nhanh liền triệu tập ta về trường học, bằng không nhất định sẽ có hình phạt vô cùng nghiêm khắc chờ đợi ta.
Nói như thế...... Người kia chắc chắn là muốn cưỡng chế ta trở lại nước Mỹ. Trừ phi đầu óc ta có vấn đề, không cần tốt nghiệp cũng không màng tương lai của chính mình......
Ta nhìn chăm chú chiếc nhẫn trong tay, hoa văn thời Công Dương rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-trung-vo-nhan-quy-truong-phu/764422/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.