Lòng ta tự nhiên đối với y rất ôn nhu, thái độ không có cứng cũng không quá mềm: "Cậu trước tiên lo việc tốt nghiệp đi. Xem xem hôm nay là ngày nào, cậu còn có thời gian rỗi tìm cô bé ngoại quốc nào đó, cả ngày dông dài với tôi, tôi đoán nhất định là cậu đã được phê chuẩn rồi. Cậu dù sao cũng coi như đã tốt nghiệp, đi Boston có sao đâu. Mặc dù không phải đi gặp tôi, đi gặp ba mẹ cậu cũng không phải là ý tưởng tồi đâu."
Hắn cười hắc hắc, "Thật đúng là cái gì cũng không giấu được cậu. Chuyện tốt nghiệp tôi còn đang định khoe với cậu. Ngày kia sẽ đi, cậu mua vé máy bay thì nói cho tôi biết, tôi đi đón cậu."
"Em gọi cho ai vậy?" Thanh âm khàn khàn vang lên sau lưng, ta giật mình rụt cổ lại. Khương Vũ Bạch còn ở sau ta, mặt mày không có lấy chút cảm xúc.
"Ách, ban thân của em......" Ta lắp bắp. sau đó vội hét lên vào microphone, "Được rồi nói sau ha, cúp máy đây. Tạm biệt."
"Ai, uy! Uy!" Ta mặc kệ Tha Bả Ti Nhi, không can tâm tình nguyện hô to vào điện thoại, rồi ngắt cuộc gọi luôn
"Là cái cậu đó à?" Khương Vũ Bạch nhìn điện thoại trong tay ta, xong lại quay sang nhìn ta.
Ta gật gật đầu, "Vâng, là Thomas, bạn thân của em. Em nhớ rõ trước kia anh đã gặp cậu ta rồi"
Hắn bước lên phía trước một bước, đến sát gần ta, ta lại không tự chủ được lui về phía sau, đôi mắt cũng không dám đối diện với hắn. Hắn giữ chặt cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-trung-vo-nhan-quy-truong-phu/764412/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.