Lòng ta tò mò tới cực điểm. Trực giác nói cho ta biết, cú điện thoại này một trăm phần trăm có liên quan đến ta. Người nói chuyện cùng Khương Vũ Bạch là ai? Vì sao lại nhắc tới ta? "Hôm nay có thể", là ám chỉ việc gì? Hai giờ chiều chúng ta sẽ đi tới nơi nào....
Ta đang chuẩn bị mở miệng hỏi, Khương Vũ Bạch đã cúp điện thoại, nhàn nhạt nói một câu: "Là luật sư Trương. Buổi chiều hai giờ, ông ta phái người lại đây đón chúng ta."
"Để làm cái gì?"
Hắn mở ra mi mắt, ở trên gương mặt thiên sứ cùng ác ma kết hợp sinh ra biểu tình hơi chút phức tạp, nói ra hai chữ "Di chúc"
Ta nằm mơ cũng không có nghĩ tới, hai bậc trưởng bối của Khương gia lại đem di chúc phó thác ở trụ sở luật sư như vậy.
Nếu không phải luật sư Trương tự mình lái xe tới đón chúng ta, sợ rằng chúng ta cả đời cũng tìm không ra cái nơi này. Trụ sở thế nhưng lại tọa lạc ở trong một thôn nhỏ không có người ở, ngõ lối loanh quanh vòng vèo như mê cung, xuống xe đi bộ hai mươi phút mới đến. Văn phòng đơn sơ, chỉ có chút đồ dùng công vụ, góc tường bày một chồng tương đối lớn tài liệu hồ sơ vụ án, không có lấy một cái sofa hay ghế dựa cho khách. Ta và Khương Vũ Bạch chỉ có thể ngồi trên ghế gấp.
Luật sư Trương nhìn biểu tình của ta có chút ngượng ngùng, cười cười "Nơi này hơi khiêm tốn một chút, mong hai người thứ lỗi" Ông ta là một nam nhân vóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-trung-vo-nhan-quy-truong-phu/764401/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.