Ngày 12 tháng Tư. Sởdĩ Tuyết Nhung chọn nó là vì hai năm trước đúng vào ngày này mẹ cô đã từ giã cõi đời. Bất luận là ở Trung Quốc hay ở Mỹ, đối với Tuyết Nhung,ngày 12 tháng Tư đều là ngày khủng khiếp nhất. Vậy nên, bây giờ, cô muốn ngày 12 tháng Tư lại càng trở nên có ý nghĩa hơn với mình.
Mặcdù vào thời điểm này, tuyết lạnh đã không còn hiện hữu khắp nơi, nhưngTuyết Nhung vẫn cảm thấy được cái lạnh run người từ những cơn gió thổivề từ những cánh đồng phương xa. Sáng sớm, khi mặt trời ló dạng, trờiđất vẫn còn mờ mịt, xế chiều khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn lại lặng lẽ thở dài. Bởi vì nơi Tuyết Nhung sống là một thành phố nhỏ nằm ở phíaTây nước Mỹ, một thành phố nằm ẩn mình ven hồ Mi-chi-gân với thời tiếtnóng lạnh thất thường.
Chính trên mảnh đất này, Tuyết Nhung sẽdùng trí tuệ của mình để làm nên một bộ phim để đời và hay ho hơn cảnhững bộ phim của Hollywood. Đầu tiên, cô thuê một phòng tầng bảy củakhách sạn cao nhất nằm ở khu trung tâm thành phố. Phía dưới căn phòng là một bãi đỗ xe công cộng rộng rãi và có nhiều người qua lại. Ngày 12tháng Tư đúng vào thứ Hai, tất cả các công ty đều làm việc, nên người đi làm rất đông. Thành phố nhỏ này vì thế cũng trở nên hối hả, bận rộnhơn.
Mười một giờ, Tuyết Nhung bắt đầu chuẩn bị những bước cuốicùng. Trong đầu cô nghĩ, từ khi quen biết nhau đến giờ, cô và Lancer đãcùng nhau làm bao nhiêu chuyện được truyền hình trực tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-to-doi-mat-xinh-dep-cua-em/3007116/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.