Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2010 có lẽ là ngày dài nhất trong cuộc đời TuyếtNhung. Lancer mang theo một ít hành lý đơn giản, biến mất khỏi cửa nhưmột cơn gió vô tình, để lại cô với căn nhà trống trải. Ngôi nhà này đãchứng kiến biết bao “lần đầu tiên” của hai người, cũng là tổ ấm tình yêu của họ. Vậy mà giờ đây, người đã bỏ đi, chỉ còn lại bốn bức tường trắng bệch lạnh lẽo và vô hồn như khuôn mặt một bệnh nhân ung thư giai đoạncuối.
Tuyết Nhung ngồi bệt trên đất, đờ đẫn nhìn ra cửa phòngkhách. Lancer đã bỏ đi từ cánh cửa đó. Nước mắt không ngừng chảy ra từkhóe mắt cô, lăn dài trên hai gò má rồi rơi xuống. Khi thấm mệt, TuyếtNhung gục đầu lên thảm, ngủ thiếp đi, nhưng ngủ được một chút lại giậtmình tỉnh dậy vì ngỡ Lancer quay lại. Nhưng mỗi lần phát hiện ra tất cảchỉ là tưởng tượng, cô lại bắt đầu khóc nức nở.
Tuyết Nhung vẫnngồi đó, hi vọng chuyện Lancer bỏ đi chỉ là một cơn ác mộng. Giống nhưnhững cặp vợ chồng khác bỏ đi khi cãi nhau, lúc nào nguôi giận anh ấy sẽ vịn cớ để trở về. Cô hi vọng Lancer chỉ vì giận dữ nhất thời nên mới bỏ đi, khi hết giận và bình tĩnh trở lại anh ấy sẽ về. Làm sao anh ấy cóthể nhẫn tâm bỏ lại cô một mình như thế? Lancer tuyệt đối không phải làkẻ lòng lang dạ sói như vậy. Anh ấy là một chàng trai nhiệt tình và ấmáp. Anh ấy chắc chắn sẽ không thế đâu. Anh ấy chỉ hờn dỗi trẻ con mộtchút để được cô chiều chuộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-to-doi-mat-xinh-dep-cua-em/3007110/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.