Đó là một trong những ngày hè tươi đẹp nhất còn lưu lại trong hồi ức của Ngô Vũ. Sau khi bọnhọ bước ra từ một nhà hàng Nhật Bản, anh đưa Nam Nam trở về nhà, khi còn lại một mình, anh lái xe trên con đường nhỏ của vùng thôn quê và cứ lái như vậy không mục đích. Đêm hè ở Mi-chi-gân thật đẹp, muôn loại lá câyđua nhau đung đưa trong gió, trong đêm đen, nhìn chúng giống như nhữngmĩ nữ đang nhún nhảy nhẹ nhàng theo điệu nhạc du dương vậy. Còn nhữngđóa hoa không chịu ngủ trong màn đêm kia, chúng ngào ngạt tỏa hương mêhoặc người đi đường. Làn hương thơm ấy thông qua cửa thông gió trong xecứ từng luồng từng luồng bay đến, khiến Ngô Vũ cảm thấy có chút gì đó vô cùng quen thuộc. Anh hít một hơi thật sâu và mạnh, chợt thấy mùi hươngnày sao giống vô cùng với mùi hương quen thuộc mà anh đã từng ngửi thấynăm ấy ở trong vườn hoa phía bên ngoài khu nhà cao tầng của học viện âmnhạc trong nước. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên mơ hồ xa xăm, trong timanh cũng đột nhiên trào dâng chút xúc cảm đau nhói. Còn nhớ trong vườnhoa ấy, anh và Tuyết Nhung đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu buổitrưa hè vui vẻ. Sau khi luyện đàn xong, hai đứa trẻ ấy chẳng bao giờ cóthể chờ đợi mà luôn vội vàng tay kéo tay nhau chạy đến vườn hoa phíangoài học viện để chơi. Có lúc Tuyết Nhung hái một bông hoa vàng nhỏ xíu đưa cho anh xem, rồi có lúc anh đột nhiên bắt một con sâu bướm đến dọacô. Đúng, chính xác là mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-to-doi-mat-xinh-dep-cua-em/3007099/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.