Nếu nói trước kia cô còn nghĩ rằng tâm lý mình bồng bột, vậy hôm nay cô rốt cuộc hoàn toàn hiểu được Mộ Dung Thừa chuyên chế tàn bạo thế nào!
Người đàn ông này cô trêu chọc không nổi, còn nói nữa, kết cục của cô so với thi thể dưới mặt đất kia càng thê thảm hơn!
“Mộ Dung Thừa, Mộ Dung Thừa….. Anh có thể buông tha cho tôi hay không?” Mộ Tử đau khổ cầu xin, cơ hồ muốn buông bỏ tôn nghiêm để cầu xin hắn: “ Tôi là em gái anh mà , tôi chỉ nghĩ là muốn đi học, chăm chỉ học, đậu vào trường tốt, an ổn mà sống, cầu xin anh đừng như vậy...”
“ Tử Tử, em chỉ là đang sợ hãi.” Mộ Dung Thừa nhìn cô thông cảm, ôn nhu vuốt ve sau lưng cô: “ Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không ai giết được tôi, cũng sẽ không ai làm em bị thương.”
Mộ Tử cảm thấy Mộ Dung Thừa quá cuồng vọng.
Bị ám sát như vậy, sống chết chỉ ở trong một cái chớp mắt, hắn thế nhưng lại chắc chắn rằng không ai có thể giết được hắn, quá không coi ai ra gì!
Có lẽ lần sau, cô sẽ cùng hắn chết không lý do bởi một tên súng bắn tỉa nào đấy.
Mộ Tử nghĩ đến tình cảnh của mình, thương tâm muốn chết, thanh âm cũng không ngăn được nghẹn ngào: “ Vì cái gì nhất định là tôi? Anh có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao? Mộ Dung Thừa, anh không thể bắt nạt em gái của anh được!”
Nước mắt cô như thác chảy xuống, lời nói khẩn thiết đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-vo-cau-lai-trong-sinh-roi/1703096/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.