"Tống Tinh Thần, tư vị khi bị cắt đứt gân tay, gân chân thế nào?"
Tống Tinh Thần cắn môi nhịn đau, không nói tiếng nào.
"Thật có cốt khí."
Lâm Giai Vi cười đắc ý: "Tống Tinh Thần, không cần ôm ảo tưởng với Lệ Sâm nữa đâu, cô ở trong câu lạc bộ đêm Hoàng Đình đợi hai năm. Cô đã từng tự hỏi vì sao anh ấy không đến cứu cô chưa? Vì anh ấy chính là người đưa cô vào, còn cô chính là người bị anh ấy đưa vào, ha ha..."
Không, sẽ không!
Mộ Lệ Sâm là chồng cô, anh ấy sẽ không thể nào làm như vậy: "Cô nói láo, anh ấy sẽ bao giờ làm như vậy với tôi!."
"Chết đến nơi rồi mà cô vẫn còn ôm ảo tưởng với Lệ Sâm, thật làm cho người ta tức giận."
Lâm Giai Vi nhận lấy dao từ vệ sĩ, đi đến trước mặt Tinh Thần rạch mặt cô ra.
"Một gương mặt xinh đẹp như vậy bị hủy thật đáng tiếc, bất quá, tôi hủy đi dung mạo của cô, biến cô thành phế nhân. Cho dù còn sống, cũng chỉ có thể giống như những loài bò sát, suốt ngày chỉ sống ở trong cống thoát nước âm u, ẩm ướt, đời này cũng đừng nghĩ tới việc có thể trèo cao lên Lệ Sâm."
Một đường, hai đường...
Mặt cô, cuối cùng cũng bị Lâm Giai Vi rạch cho đến huyết nhục mơ hồ, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cổ.
Là do cô mắt mù, mới tin tưởng Lâm Giai Vi, đối xử thật lòng với cô ta, đưa cô ta vào Mộ thị, quen biết Mộ Lệ Sâm, giúp đỡ con đường cô ta bằng phẳng, dễ đi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-tram-ty-cuong-the/230933/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.