Edit: Small
"Cháu ở Tống gia vẫn luôn bị bắt nạt, nhiều năm như vậy tất cả đều là giả vờ?"
Khóe môi Tinh Thần kéo lên, cười lạnh nói: "Ông nội lúc đó không phải cũng giả bộ sao? Biết cháu bị Dương Như ức hiếp, vài lần khiến cháu thiếu chút nữa chết đi, ông vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Nếu không phải cháu mạng lớn, đoán chừng cũng sẽ không sống đến giờ. Cháu cũng là bị ép, Duơng Như ở Tống gia muốn đẩy cháu vào chỗ chết, không phản kháng, cháu còn có thể sống sót?"
"Nếu ông cảm thấy tâm cơ của cháu quá sâu, lòng mang nặng thù, thậm chí tính cách vặn vẹo...... Vậy ông cứ xem như là vậy là được rồi, hiện giờ trong lòng ông nghĩ như thế nào về cháu, cháu đã không để bụng."
Tinh Thần cúi người với ông nội Tống một cái rất sâu, 90 độ tiêu chuẩn.
"Tinh Thần cảm ơn công ơn dưỡng dục của Tống gia mười tám năm, không có Tống gia, sẽ không có hiện tại Tinh Thần, cảm ơn ông, ông nội."
Nói xong, Tinh Thần mang theo Đàm Quân Trạch xoay người rời đi.
Khi cô nhảy xuống bục, ông nội Tống ở sau lưng cô tức giận hét: "Cháu quay lại cho ông, quay lại, cháu muốn đi đâu?"
Tinh Thần không quay đầu lại, chỉ tự nhiên nói câu: "Trời đất bao la, luôn có chỗ để cháu dung thân."
"Tống Tinh Thần, cháu mới 17 tuổi, đã dám làm ầm với ông muốn rời nhà đi ra ngoài phải không?"
"Tinh Thần không dám."
"Vậy thái độ hiện giờ cháu là gì?"
"Cháu cần ở bên ngoài bình tĩnh mấy ngày, cháu đối với Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-tram-ty-cuong-the/1023070/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.