Từ ngày Mộ Kình Triệt rời đi, phần thi thể được đem vào phòng bảo quản thi thể, khi nào cũng trông thấy bóng dáng cô gái nhỏ ngồi trên giường bệnh, trạng thái vô cùng suy sụp.
Ngày nào cũng trông hiện trạng như vậy, ngồi cả một đêm.
Phòng bảo quản thi thể vốn là nhà lạnh, mục đích bảo quản tránh phần hủy, giữ hiện trường thi thể nạn nhân một cách tốt nhất, chờ đến khi có lệnh chính thức thống nhất đem Mộ Kình Triệt đi chôn cất.
Thi thoảng Đình Khiêm và toàn bộ người Ngự Viên đến liếc ngang qua, nhưng rồi không dám nhìn thật lâu, khung cảnh bên trong u ám, tiếng khóc nấc của Úc Noãn lại là thứ đáng thương nhất, cô như một người hoàn toàn mất đi toàn bộ niềm hy vọng sống.
Uc Noãn ngồi rất lâu, từ ngày đầu đến tận bây giờ đã là hôm thứ sáu.
Không ăn không uống, thi thoảng Đình Khiêm đến đưa đồ mới miễn cưỡng duy trì. Nét mặt Úc Noãn hiện tại tái đi, bởi đã ở phòng kín rất lâu, thân thể nhỏ nhắn cũng như bị nhiễm cái lạnh thấu của phòng bảo quản mà da thịt lạnh ngắt. Dầu vậy như đã có sự dự đoán, nhiệt độ đều điều chỉnh mức độ không quá thấp, tránh Úc Noãn ảnh hưởng.
Hơn tám giờ khuya.
Tròn sáu ngày Úc Noãn bên cạnh Mộ Kình Triệt, hoàn toàn không ngủ được, cô khóc, mắt cũng sưng húp, đáng thương vô cùng, giờ giọng nói cũng như bị lạc đi vài phần. Úc Noãn dựa bên cạnh thi thể đã mất, muốn cùng hắn tồn tại trước khi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-sung-the-xin-binh-tinh-/3713090/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.