Úc Noãn ngồi bên cạnh giường, trạng thái suy sụp tột cùng. Phía bên ngoài, quản gia Mục lẫn Thời Cảnh cho rằng cô chỉ lợi dụng Mộ Kinh Triệt, nhưng khi nhìn hiện trạng như vậy, bỗng chốc suy nghĩ sâu trong tiềm thức cũng dần xoay chuyển.
So với phụ nữ kích động, những người nam nhân lại biết đè nén cảm xúc hơn. Đau thương như nào, cũng đều chỉ biểu hiện qua ánh mắt.
Bên trong phòng bệnh sang trọng, mùi thuốc hòa vào, vị bác sĩ đứng bất lực lặng nhìn người con gái nhỏ ngồi suy sụp bên giường bệnh, giống như thể... người con gái đó đã mất đi cả thế giới.
"Triệt, anh nói dối, anh bảo sẽ về sớm gặp em mà, anh vẫn chưa trở về gặp em, sao có thể nói đi là đi?"
Úc Noãn càng nói, giọng mỗi lúc càng lạc nhịp, trở nên khàn hẳn, dần dần như thể chuyển thành một nỗi van cầu đau đớn, chẳng phải thanh âm dịu dàng trong vắt nữa, lần này nỗi đau xen hòa, nghe ra đều toàn là những câu từ thống khổ đến tận cùng của người đối diện với nỗi đau mất mát.
Cô vốn tưởng, thế gian này bản thân chẳng thể may mắn, ít nhất khi gặp Mộ Kình Triệt, hắn cho cô cảm nhận được yêu thương là như nào, sự nuông chiều, xem cô là duy nhất. Mà ngay cả trái tim Úc Noãn hiện tại, ngoài hắn ra chẳng có bất kỳ kẻ dư thừa nào có thể hiện diện.
Phải chăng Úc Noãn không có phúc phần được quyền hưởng những niềm hạnh phúc giản đơn đó?
Khi ở thân phận kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-sung-the-xin-binh-tinh-/3713088/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.