Chương trước
Chương sau
Danh tiếng lão gia Mộ Trưởng vọng trọng, ít nhiều mà nói hơn hai mươi năm về trước đều tung hoành ngang dọc trên thương trường hắc đạo, kẻ nào cũng đều cúi đầu kính nể. Vốn theo quy luật cha truyền con nối, Mộ Trưởng càng về sau sự uy nghiêm vững vàng có khả năng bị đe dọa, vì vậy sớm đã lập gia đình, nuôi nấng những đứa con đợi ngày kế thừa sản nghiệp.

Thế nhưng mắt nhìn người Mộ Trưởng lại rất tốt, lão ta dường như không có quá nhiều triển vọng về những đứa con chính lão, nhất là khi xem cách thức hoạt động cùng tính cách nhỏ nhen. Từ lúc đó lão cũng rõ, những đứa con này không thể mong chờ, vì vậy liền thu nhận Mộ Kình Triệt làm con nuôi.

Người trên giới thương trường hắc đạo đều rõ một điều, Mộ Kình Triệt con nuôi lão gia Mộ Trưởng, tồn tại đến tận bây giờ với lượng gia sản lớn, đều do nuôi dạy quản giáo tốt. Mấy ai biết, căn bản đều do Mộ Kinh Triệt tự bản thân vươn lên. Bởi vì người đàn ông được Mộ Trưởng cho một mái ấm và nuôi dạy, hắn đều luôn dành sự tôn trọng nhất định, công lao hiển hách đều đem đến Mộ Trưởng hưởng thụ.

Thời gian kéo dài, Mộ Kình Triệt lại nhận rõ một điều, hắn vốn không được Mộ Trưởng ưu ái, chẳng qua chỉ là vì diễn kịch cho kẻ ngoài xem, Mộ Trưởng trọng ánh nhìn người ngoài, vì vậy đối với con rối như Mộ Kình Triệt ngày càng giỏi giang, lão càng tự hào. Thế nhưng đi đôi với sự tự hào, căn bản chính là lo sợ một ngày bị trở mặt bởi Mộ Kình Triệt vốn là một kẻ có tài.

Ngày đó sớm muộn cũng đến.

Sự việc xảy ra trong đêm chỉ một thời gian ngắn là vậy, nhưng đã khiến mọi thứ thay đổi toàn bộ.

Ngay tại tập đoàn lớn, bên trong các nhà đầu tư cũng đột ngột trở mặt, lần lượt gây trở ngại cho Mộ Kình Triệt trên thương trường khi hay tin người từng đứng đầu tập đoàn đã qua đời. Dẫu sao việc tin đồn về Mộ Kình Triệt hãm hại cha nuôi, khiến bọn họ chẳng có niềm tin tiếp tục duy trì.

Hàng loạt biến động xảy đến vô cùng lớn, hơn cả khi thời điểm Mộ Kinh Triệt ảnh hưởng đôi mắt. Ngoài việc Mộ Kình Triệt hiện tại có phần rầu rĩ, dù vậy người đàn ông vẫn giữ vững tâm lý chính hắn rất tốt.

Khoảng thời gian một tuần, cuộc họp nội bộ diễn ra liên miên yêu cầu đổi người chủ trì, mà lượng tin báo trong giới hắc đạo ngày một lớn dần, đều là lời sỉ vả Mộ Kình Triệt hắn không thương tiếc, liên tục đuổi hắn rời khỏi giới, mắng nhiếc hắn là một kẻ không hề có tình người.

Mộ Kình Triệt vẫn im lặng, hoàn toàn không có biểu hiện gì kích động.

Trên cuộc đời Mộ Kình Triệt, đau đớn hắn chẳng qua vốn không phải một lần, huống hồ chi vết thương lớn nhỏ, sỉ vả hắn chết đi cũng đã đếm được không ít. Hắn kỳ thực không quan tâm.

Trong lòng, chỉ có duy nhất hình bóng cô gái nhỏ hiện diện. Mục đích Mộ Kình Triệt giải quyết mớ rắc rối ở hiện tại, cũng chính là muốn cô có thể đường hoàng bên cạnh hắn một cách tốt nhất.

Đau đớn hắn có thể chịu, nhưng hắn không muốn cô phải trải nghiệm dù chỉ một chút.

Mấy ngày liền, Úc Noãn không nhận được cuộc gọi của Mộ Kình Triệt. Phần lớn đều là các đoạn tin nhắn ngắn gửi vội, lúc cô gái nhỏ nhận được hồi âm thời gian cũng đã là nửa ngày, thậm chí có đoạn tin nhắn kéo dài đến tận hai ba ngày sau.

Gần như chưa bao giờ Mộ Kình Triệt có hiện tượng đó, khiến Úc Noãn càng lúc càng bất an.



Mộ Kình Triệt chẳng lẽ bận lắm sao?

Cô gái nhỏ ngẫm nghĩ, chợt nhận ra bản thân chẳng biết quá sâu về Mộ Kình Triệt, ngoại trừ danh tiếng của người đàn ông như lời đồn đại và những gì hắn thể hiện ra.

Hôm đó, vệ sĩ phân bố theo khẩu phần ăn, một vài món ăn được liệt kê sẵn, lần lượt dọn ra trước mâm bàn ăn nhỏ.

Úc Noãn nhìn, một bát cháo cá hồi đầy dầu mỡ, mùi hương tuy thơm phảng phất, nhưng đến khi lọt vào mũi lại cảm giác vô cùng khó ngửi.

Cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn nhẹ, khi trở ra liền lúng túng dọn dẹp toàn bộ món đó.

Úc Noãn thầm nghĩ, có lẽ do tâm trạng cô không tốt, dạ dày lại yếu, nay nhìn món ăn chẳng tài nào nuốt được. (D)

Đêm đến, Úc Noãn ngủ cũng chẳng hề yên giấc. Nửa đêm, cô vô thức bật tỉnh, không gian phòng xung quanh tối đen. Cho dù có bật điều hòa thì hiện tại trên gò má, gương mặt vẫn đẫm một lớp mồ hôi mỏng.

Cô lại nhớ Mộ Kình Triệt rồi, giấc mơ toàn là hắn, mơ được hắn bên cạnh, ôm ngủ để cô có thể yên giấc.

Nghĩ lại mấy ngày không thể gọi được, Úc Noãn vội vàng tìm đến điện thoại, thế nhưng đáp lại chỉ là một tràng báo dài.

Không hề có ai bắt máy.

Lần đầu Úc Noãn trải nghiệm cảm giác mất mát đến mức tuyệt vọng như thế. Cô thật sự nhớ hắn quá!

Điện thoại vẫn lưu tên nhưng đầu dây bên kia không có ai, căn phòng của cô và hắn nhưng cũng không có hắn, chỉ còn lại đồ vật thôi.

Úc Noãn một lần nữa tự nhủ, Mộ Kình Triệt rời đi, sẽ sớm quay lại ngay thôi.

Nói là vậy, nhưng đêm vẫn thao thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.