Chương trước
Chương sau
Mộ Kình Triệt khen ngợi, Úc Noãn càng như thể vui vẻ hơn, ngay cả gương mặt cũng ánh lên tia thích thú tràn ngập. Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh giường, bắt đầu kể cho hắn nghe không ngừng, bàn tay nhỏ cũng lọt thỏm trong bàn tay ấm áp của Mộ Kình Triệt, mười ngón đan xen vào nhau ấm áp vô cùng.

Để rồi, tầm mắt Mộ Kình Triệt dừng trên nơi ngón áp út của Úc Noãn, nếu cô đeo vào một chiếc nhẫn do chính hắn thiết kế, chắc chắn một điều sẽ rất đẹp. Khi ấy, bàn tay cô gái nhỏ sẽ lấp lánh biết bao.

Nghĩ đến đó, Mộ Kình Triệt không kiềm lòng được đặt lên một nụ hôn nơi bàn tay của cô vô cùng nâng niu. Hắn rất muốn biến cô về bên cạnh, cũng như công khai với cả thể giới cô chính là người con gái duy nhất của hẳn, nhưng trước hết, hắn cần phải loại bỏ hết những rắc rối xung quanh, chỉ có như thế khi cô lần nữa quay trở về, có thể an toàn mà sống không cần phải vô lo vô nghĩ một đời bên cạnh.

Tuyệt đối không muốn để một sự đe dọa nào từ cuộc sống của hắn dây vào, cũng như không muốn để một mảng màu đen tối từ thế giới của hắn bị xâm nhập vào thế giới trong sáng đơn thuần của cô.

Mộ Kình Triệt hôn lên mu bàn tay cô, dù cho bàn tay người đàn ông rất ấm, nhưng khi này môi hắn còn ấm hơn, sự rung động tinh tế nhẹ truyền lên từng sợi tế bào khắp cả người khiến Úc Noãn đều như bị chìm vào cơn mê.

Lần nữa, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự chân thành đến tận trái tim.

"Noãn, anh yêu em."

Úc Noãn đối diện, cô như thể đứng bất động bởi ánh mắt sâu thằm của Mộ Kình Triệt dành cho mình. Da mặt cô mỏng, gò má không tránh được, dần ửng hồng lên.

Trong khi thất thần, Mộ Kình Triệt ôn nhu siết vòng eo của cô lại gần, dễ dàng đặt thân thể nhỏ xuống tấm nệm, đầu người đàn ông vùi vào hõm cổ nhỏ của cô, đồng thời dụi một cách nhẹ nhàng, từng lọn tóc ngắn cứ thế rơi rớt khiến Úc Noãn không tránh khỏi bị nhột mà bật cười.

Giọng nói của Mộ Kình Triệt, cứ thể âm vang một cách khẳng định giữa màn đêm tối, lại là một lời thủ thỉ tâm tình sâu tận đáy lòng hắn.

"Anh yêu em, rất yêu em."

Úc Noãn càng nghe nói, càng để mặc cơ thể bị người đàn ông chi phối, bàn tay nhỏ không nhịn được, từng khớp ngón tay xinh xắn luồn vào mái tóc ngắn của hắn.

"Bé con, em tài giỏi như thế, có phải anh nên thưởng hay không?"

Úc Noãn nghe câu này hơi bừng tỉnh, phát giác từ lúc nào bàn tay người đàn ông đã áp lên cơ thể nhỏ nhắn không ngừng vuốt ve, sâu thằm đáy mắt tràn đầy sự si tình đến khó tả, thậm chí bàn tay còn lưu manh hơn khi luồn sâu vào vạt váy mỏng, cảm giác lành lạnh áp lên da thịt nơi đùi non của cô.

"Không phải anh mệt sao?"



Úc Noãn bất an nhìn Mộ Kình Triệt, cô không phản đối, lại lo lắng Mộ Kình Triệt mệt mỏi không muốn quấy rầy, nhưng dường như cô lại xem nhẹ người đàn ông này. Nào biết cái suy nghĩ đang hoành hành trong tâm trí hắn.

"Anh mệt thật, bé con, em xem có nên an ủi không? Anh cần được dỗ dành."

Mộ Kình Triệt nói, ánh mắt giờ phút này tràn đầy sự mê đắm chỉ dành riêng cho cô, mà hiện tại trông có vẻ như một con sói lưu manh được nhịn đói đã lầu ngày, hoàn toàn là sự thèm khát.

Dù gì, cũng đã gần như hai tuần liền Mộ Kình Triệt bận rộn chưa chạm vào, đến đêm về cũng là lúc cô đã ngủ, hắn không nỡ đâu phá hỏng giấc ngủ của cô, cũng không muốn đem cô hành hạ. Ham muốn như nào cũng chỉ giấu kín bản thân biết.

Giờ nửa đêm Úc Noãn tỉnh lại, thậm chí ôm hắn như thế, Mộ Kình Triệt nào phải hòa thượng, nhịn cũng đã đủ rồi!

Thế nhưng, dù vậy Mộ Kình Triệt vẫn chưa tiến sâu, chỉ con sói hoang đói, khẽ dụi vào cơ thể mềm mại kích thích cô trước mặt liên hồi.

"Triệt..."

Uc Noãn nhìn hắn càn quấy, bàn tay chu du khắp cơ thể, gương mặt úp cả vào người cô, thấy cô không có động tĩnh, yếu ớt để hắn làm gì thì làm khiến Mộ Kình Triệt hơi tức cười.

Hắn biết tính cô, cô ngầm chấp thuận, chỉ là bé con nhỏ nhắn, nào có da mặt dày chủ động yêu cầu như hắn.

Mộ Kình Triệt hé môi, ngẩng đầu hôn lấy đôi môi ngọt lịm kia, cắn mút không ngừng, đẩy hơi thở nam tình tràn đầy khắp khoang miệng nhỏ khiến đầu óc Úc Noãn như thể mụ mị.

"Triệt... anh mệt, tiếp tục làm sao ngày mai anh có thể đi làm?"

Úc Noãn bất lực nhìn hắn, gò má hây hây đỏ hồng, dưới từng cái chạm không ngừng nhen nhóm, cô lo lắng cho hắn là thật, nhỡ đâu đêm nay không ngủ ngày mai lại mệt? Bàn tay nhỏ nhắn cũng đẩy đẩy hắn ra, trông như thể đang làm nũng.

Mộ Kình Triệt nghe cô nói, để rồi không kiểm được bật cười, hôn vụn vặt lên đôi môi nhỏ chặn đi lời nói kia. Cô gái nhỏ này, có cần lo lắng cho hắn như thế không? Hắn từng thức trắng đêm gần một tuần liền, giờ thức một đêm căn bảo không có vấn đề gì.

"Bé con, anh nghĩ em nên lo lắng cho bản thân em mới phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.