Chương trước
Chương sau
Thân thể suy nhược, vì vậy Úc Noãn ngủ rất sâu, như thể muốn sử dụng giấc ngủ hỗ trợ chữa lành việc bản thân bị mất sức đến đáng thương.

Hơn hai giờ khuya.

Lúc Úc Noãn tỉnh giấc, vừa mở mắt đã cảm nhận bản thân bị vùi vào lồng ngực ấm áp, mùi hương nam tính quen thuộc phảng phất quanh quẩn, bàn tay cường tráng vẫn theo thói quen siết lên eo nhỏ không buông. Thậm chí nơi không gian giữa cả hai, thoang thoảng mùi thuốc mát lạnh.

Trong vô thức, Úc Noãn đưa tay ngăn cản sự tiếp với người trước mặt, trong đầu tràn đến đoạn ký ức khiến cô nhớ rõ đã xảy ra chuyện hoang đường, chỉ có điều, cô kỳ thực đã không xác định được thời gian lẫn không gian

ทนีล.

Úc Noãn vừa đẩy người trước mặt ra, Mộ Kình Triệt đã trực tiếp nắm lấy, cẩn thận hôn lên bàn tay mềm mại khiến cô không tránh được mà run rẩy.

"Em không ngủ nữa sao?"

Mộ Kình Triệt cất tiếng nói nhẹ nhàng lại nuông chiều, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, dưới màn đêm tĩnh lặng, đáy mắt hắn thu hút tràn đầy ôn nhu, thoáng qua sự mệt mỏi bởi do cả ngày không ngủ, cho dù có ôm cô trong lòng, hắn vẫn không yên tâm mà rơi vào giấc.

Bởi hắn sợ trong lúc hắn bất cẩn như bốn năm trước, cô lại lần nữa chạy trốn và thoát khỏi thế giới của hắn. Hơn hết là sau một đêm cường bạo khiến cô đau đớn, hắn lại lo rằng cô đối với hắn sẽ bài xích, sẽ né tránh hắn.

Mộ Kình Triệt không hiểu, cho dù chỉ muốn toàn bộ trói cô lại để cô thuộc về hắn, nhưng lại không nỡ, hắn không muốn khiến cô hận, điều quan trọng chính là muốn đối xử với cô bằng sự nuông chiều, cho cô những gì tốt nhất.

Cố gượng ngồi dậy, Úc Noãn có phần thất thần nhìn Mộ Kình Triệt gương mặt kiêu ngạo thâm thúy trước mặt, sau một sáng hành hạ không biết đến chữ tha, nay lại đối đãi lo lắng.



"Đây là ở đâu?"

Úc Noãn cất giọng, giọng nói trở nên khàn đặc, rõ ràng đều bởi vì sự mất sức lực cả về tinh thần lẫn thể xác, mệt mỏi xâm nhập vào toàn bộ.

Cả ngày hôm qua, cho đến gần hết ngày hôm nay, Úc Noãn cứ liên tục ngất lên ngất xuống cùng hắn trên giường, cũng chẳng rõ bản thân thực chất đã ở đâu từ lần cuối hiện diện tại yến tiệc.

Cô cố gắng chống đỡ tay ngồi dậy, cũng là lúc phát hiện cơ thể không một mảnh vải che thân, phía sau lưng thoang thoảng mùi thuốc, ngay cả phía trước lẫn bên dưới, tất cả đều có những đốm hồng đọng lại.

"Phòng của tôi, bé con."

Mộ Kình Triệt khó khăn lên tiếng, hắn nhìn cô ngồi dậy, mái tóc buông thả rơi rớt trên thân thể thanh mảnh ngọc ngà, đáy mắt hắn càng nheo lại nguy hiểm khi thấy nét đẹp trên người cô. Dần dần, hơi thở có phần thô suyễn, bàn tay thô ráp khẽ khàng vươn ra sau bả vai mềm của cô, muốn đề phòng trường hợp cô chạy đi.

Cả đêm, hắn đều cố gắng sử dụng chút thức ăn dạng lỏng đút cho cô, để tránh việc cô sẽ vì đói mà tỉnh giấc.

Mộ Kình Triệt đau xót nhìn cô, kéo tấm chăn đắp lên tránh việc cơ thể nhỏ yếu ớt nhiễm lạnh, dù cho ham muốn của hắn, lần nữa bị cô toàn bộ gợi lên trong nháy mắt.

"Xin lỗi bé con, đêm qua tôi có phần mạnh bạo."

Không phải có phần mạnh bạo, căn bản chính là mạnh bạo vượt ngoài mức chống đỡ!

Mộ Kình Triệt nói, lại nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng chân thành hối lỗi, chậm rãi ngồi dậy theo cô, đem thân thể ép vào lồng ngực hắn. Úc Noãn bởi vì mệt mỏi, cũng không dám phản kháng nữa.



Trước mặt cô khi này, vốn là khung cảnh tối tăm, Mộ Kình Triệt vươn tay nhấn điều khiển, rèm cửa lập tức dần mở ra, hàng loạt khung cảnh thành phố trời đêm tái hiện, hiện giờ có phần không sáng soi mấy, có lẽ bởi vì mọi người vốn đã yên giấc.

Mộ Kinh Triệt khẽ khàng hôn lên mái đầu của Úc Noãn, trông cô mệt mỏi, hệt như con búp bê đẹp đẽ tinh xảo đang ngồi lặng. Cô không kêu than, cũng không khóc nữa, chỉ là nghĩ đến việc tiếp tục cùng Mộ Kình Triệt khi này, thật là kỳ lạ.

Theo hướng khung cảnh bình yên bên ngoài, lòng người cũng dần tĩnh lặng.

Mộ Kình Triệt vuốt ve thân thể người con gái trong ngực, nhưng cũng không để lộ ham muốn kia, chỉ đơn giản là cảm nhận trên làn da mềm mại như tơ lua thượng hạng khiến hắn mê luyến này.

Sau cùng, hắn âm trầm cất giọng nói.

"Bé con, cho dù tôi nuông chiều em đi chăng nữa, việc mà em muốn đem tôi cho đại tiểu thư của em cũng đừng hòng."

Úc Noãn ngạc nhiên nhìn hắn.

Cô có bảo sẽ đem hắn cho đại tiểu thư Diệp gia sao?

Đều là hắn tự nguyện, thậm chí còn công khai với toàn thành phố một cách rầm rộ. Còn cô, bên cạnh hắn lén lút như này mới giống một kẻ xen chân.

Đó là suy nghĩ của Úc Noãn.

Dường như, đây chính là góc khuất của cả hai người, đồng thời cũng là một màn hiểu lầm dài đằng đằng kéo dài bốn năm cho đến bây giờ, vẫn chưa được giải đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.