Chương trước
Chương sau
Nếu so với những lần quen thuộc trước kia khi cùng Mộ Kình Triệt trải qua loại chuyện giao hoan này, sức lực Úc Noãn yếu ớt không thể đem so bì mà gục lên gục xuống, tựa như tấm dải lụa mỏng, quấn quanh một cây cổ thụ rắn chắc cao lớn như hắn.

Lần này tiếp tục, vẫn chẳng tài nào mà chấp nhận nổi sức lực to lớn của người đàn ông, cô nức nở thành tiếng đến đáng thương, thấy rõ sự khàn đặc qua từng thanh âm yếu ớt mong mỏi muốn níu kéo chút lòng thương xót nhưng bất thành. Ngược lại, những hành động vô thức của cô đều không ngừng như thứ thuốc phiện kích thích hắn.

Không biết đã qua bao nhiêu lần cao trào, cũng không biết bản thân đã trải qua mấy lần phiêu tán ý thức đến mức lơ đãng. Úc Noãn không thể đẩy con người ham muốn mạnh mẽ như bạo thú trước mặt rời khỏi, chỉ có thể dùng hành động phản kháng yếu ớt.

Mộ Kình Triệt khi này hung hăng với cô, cho dù là nuông chiều đi chăng nữa, nhưng hắn vẫn rất quả quyết với cái ý định trừng phạt, trừng phạt vì cô cả gan chạy trốn hắn, trừng phạt vì lừa dối hắn, thậm chí chính là trừng phạt ngay cả khi gặp lại, cô vẫn nhất quyết không chịu nhận quen, tuôn những lời như lưỡi dao mà đả kích.

Từ khi trời hửng sáng, đến khi cái nắng dần trở nên gắt hơn. Mộ Kình Triệt nhìn người con gái sau bao nhiêu lần được nâng niu một cách mạnh bạo mà mỗi lúc một nở rộ, ánh mắt hắn cũng mãnh liệt hơn. Bàn tay vội tìm điều khiển, trực tiếp khóa lại khung cảnh sáng chói bên ngoài, chỉ còn một màu tối đen khiến Úc Noãn như cừu nhỏ lạc hướng chìm trong mụ mị.

"Hức…. Triệt…."

Lần nữa gục xuống, cũng là khi chẳng tài chống đỡ.

Trước đó cơ thể ít nhiều ảnh hưởng từ đợt dị ứng, nay Úc Noãn dưới sự tấn công, cũng chỉ đành chịu trận.

Mộ Kình Triệt nhìn người con gái sau bao lần bị hắn "hành hạ" không thương tiếc nay đã nằm gục xuống, hắn vươn tay nhẹ ôm cô vào lòng mà cảm nhận rõ cô không còn một chút sức lực nào, ngay cả cử động cũng không thế, chỉ còn lại hơi thở mềm mại yếu ớt. Hoàn toàn không còn ý thức nào đã sót lại, cô thật sự ngất đi.

Nhẹ nhàng di chuyển thân thể vào lòng, cẩn thận đem cơ thể cô nằm gọn nơi tấm giường êm ái, bàn tay điều chỉnh những lọn tóc dính nước ướt đẫm nơi gương mặt, cả đôi hàng mi khi này cũng run nhẹ từng đợt thấm nước, quạnh mắt phiếm hồng, xem ra cô đã hao tốn rất nhiều cho việc khóc.

Hiện tại, đã đến giữa trưa.

Ôm người con gái khiến hắn nhung nhớ trong lòng, bao nhiêu xúc cảm trào đến. Chưa bao giờ Mộ Kình Triệt lại nhận thấy bản thân thỏa mãn đến mức này. Hắn vốn muốn ngủ, nhưng còn bao nhiêu thứ việc, tạm thời chỉ có thể nhìn cô chốc lát.

Úc Noãn vẫn ngủ, rúc trong lớp chăn mềm dáng vẻ yếu ớt, lại chẳng hay được ánh mắt cưng chiều nhìn cô, chỉ hận không thể đem cả thế giới đến trước mặt dâng tặng.

Một lúc sau, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.



Vừa bước ra khỏi phòng, ngay trong chính khu phòng khách của Mộ Kình Triệt, đã trông thấy một nhân vật không mời mà tới, gương mặt điển trai, khí chất bất phàm đang ngồi ngạo nghễ trên nền ghế của hắn, áo sơ mi trên bung vài cúc, đáy mắt mang theo nét cao ngạo.

Nơi đây thành phố Thiềm Sá, các bậc quan chức cũng coi trọng chức quyền cao. Khu khách sạn Mộ Kinh Triệt nghỉ ngơi do Nhiếp Tần Duật phân bố đến, ngoài người đàn ông như Nhiếp Tần Duật hiện diện, căn bản không còn một ai lớn gan.

Nhưng khi Nhiếp Tần Duật hiện diện, nơi bên góc phòng để một đôi giày nữ nhân, hắn vừa tiến sâu không lâu, lại thấy lớp dải ruy băng nữ tính màu lam nhạt ném xuống nền. Xem ra, lần này nơi đây cũng không ngoại lệ Nhiếp Tần Duật hắn có thể hiện diện.

Hơn thế, đêm qua tại yến tiệc, cũng bắt gặp cái dáng vẻ Mộ Kinh Triệt ôm nữ nhân về. Nhiếp Tần Duật kết giao với Mộ Kinh Triệt căn bản không lâu, nhưng tính cách lẫn khí thế vài phần hợp I, vì thế mọi điều như nào Nhiếp Tần Duật đều rõ.

Nhìn Mộ Kinh Triệt bước ra, trên người bộ đồ ngủ cho có lệ, gương mặt cùng thân thể màu đồng hun hút tràn trể tinh lực phô bày. Xem ra, hẳn là đã có một ngày "ăn mặn".

Những tưởng người bạn của Nhiếp Tần Duật hắn triệt để không có nữ nhân, nay đều do hắn nghĩ quá xa.

Nhiếp Tần Duật nheo mắt nhìn Mộ Kình Triệt từ trên xuống dưới để rồi đánh giá, sau đó lên tiếng

"Toàn bộ tin tức đêm qua đều bị cánh nhà báo tung tin đồn, ngài Mộ đây... có cần mình gỡ xuống giúp hay không?"

"Không cần, để bọn chúng thêu dệt, mức độ càng nổi càng tốt."

Mộ Kình Triệt đảo mắt nhìn Nhiếp Tần Duật giây lát, dường như đã quá quen, vì thế hắn tiến đến mở điện thoại lên.

Hầu như đều là tin tức bức ảnh chụp tại buổi yến tiệc đêm qua của Mộ Kình Triệt cùng Úc Noãn, nhưng bởi vì hôm qua cô được che chắn ôm trong lòng kĩ, đám phóng viên hiện tại chỉ chụp được vóc người cao lớn của Mộ Kình Triệt, về phần cô gái nhỏ thì hoàn toàn không chụp được.

Trong bức ảnh, thấy được cơ thể nhỏ nhắn bị hắn ôm trọn, bao bọc chở che rất kỹ, mà cả ánh mắt lo lắng của hắn khi nhìn cô, cũng đều khắc họa rõ qua các bức ảnh này.

Bình thường Mộ Kình Triệt tuyệt đối không hề dính bất kỳ một tin đồn tình ái nào, so với Nhiếp Tần Duật là hoàn toàn sạch sẽ. Vì thế khi tin tức này nổi lên, không ít lời bàn tán về ngôi vị người đàn ông độc thân hoàng kim gần như bùng nổ.

Họ bắt đầu đoán cô gái có thể hiện diện trong lòng Mộ Kinh Triệt là ai, nhưng đoán mãi cũng chẳng thể ra được cái tên cụ thể. Bởi Mộ Kình Triệt rất khép kín, bên cạnh cũng không có nữ nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.