Chương trước
Chương sau
Nhiếp Tần Duật đặt bản thảo trên bàn, được niêm phong kĩ càng với con dấu quan trọng. Khóe môi kiêu ngạo nhếch lên nhìn Mộ Kình Triệt, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

"Đều là của cậu."

Nhiếp Tần Duật - Nhân vật đứng đầu gia tộc họ Nhiếp danh tiếng vốn không hề nhỏ, người thừa kế đương nhiệm trẻ tuổi nhất của Nhiếp gia.

Nhiếp gia vốn gia thế định cư phần lớn nước ngoài, truyền thừa tước vị dòng dõi quý tộc nơi hoàng cung nước

Anh, Nhiếp Tần Duật mang trong mình huyết thống lai quý tộc giữa hai dòng máu. Nắm giữ mạch máu kinh tế không những lớn trong nước, thậm chí kể cả ngoài nước. Sở hữu trong tay lượng lớn mặt bằng chung đất đai bất động sản, năm giữ mạch máu kinh tế lớn.

So với Mộ Kình Triệt đứng đầu về hắc đạo cũng như thương trường, Nhiếp Tần Duật cũng ngang bằng một chín một mười. Một người lợi bên này, kẻ bên kia. Bù qua sớt lại hỗ trợ nhau, từ đó hình thành nên mối quan hệ bằng

ทนัน tot.

Vốn dĩ ban đầu cả hai đều là người dưng. Trong một lần thực nghiệm nơi thành phố biên giới, Mộ Kình Triệt vô tình dẫn dắt đoàn quân binh chạm vào nơi cấm địa quản chế nghiêm ngặt, lọt vào lưới vây kẻ thù, bước vào thủ tiêu dưới nòng đạn và máu rải rác chảy thành sông, mạng nếu có giữ được kết cục cũng sẽ là bị thương trầm trọng.

Nhiếp Tần Duật vốn không quản đạo sự tình, người đàn ông kiêu ngạo lúc đó chỉ quản lý cơ chế hãng bay riêng.

Thực hiện tập dược phi cơ để mở thêm lãnh thổ khai thác về mặt trận sân bay lớn nhất. Vô tình chạm mặt nơi máu đạn rải rác. Ban đầu vốn định ngó qua loa không hứng thú, sau liền phát giác người mặc quân phục riêng nơi giới thương nhân ngầm khu vực hắc đạo có tiếng của tố chức Huyết Sát vang danh.



Ai nơi đây cũng đều rõ một đều, là kẻ được huấn luyện dưới tay tổ chức Huyết Sát đều là người thành thạo, sức lực ngang võ sĩ quyền anh lớn.

Vì thế hắn chỉ là "vô tình" căn dặn quân của mình rải xuống một luồng bom riêng.

Luồng bom này, vốn chỉ có một mục đích mang theo sự tàn bạo. Đơn giản là muốn khảo nghiệm xem thử liệu lũ người quân phục nơi thương nhân ngầm của tổ chức Huyết Sát trải nghiệm huấn luyện khắt khe của biên giới thành phố có vượt qua được, mạnh mẽ khắc chế như lời đồn hay không? Còn về mạng người ảnh hưởng như nào, kỳ thực hắn không hứng thú đoái hoài.

Kết quả đem lại sau một luồng bom, hoàn toàn ngoài mong đợi.

Mộ Kình Triệt dựa vào luồng bom, quân binh đặc chủng bị ảnh hưởng một ít. Nhưng đồng thời lại vô tình va phải lũ kẻ thù, từ đó mai phục bên địch bị ảnh hưởng nặng nề và vô cùng nghiêm trọng.

Khi đó, giữa làn máu dày đặc và ánh lửa tóe lên, gương mặt Mộ Kinh Triệt trong bộ đồ bảo hộ màu đen khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lại lọt vào một hãng bay phi cơ lớn với ký hiệu "Duật" vô cùng oai phong nơi nền trời.

Cho dù là vô tình, nhưng Mộ Kình Triệt hắn vốn là kẻ nghĩa khí. Đối với loại chuyện này sớm đã ghi nhận loại ơn trên.

Cho đến khi Nhiếp Tần Duật thực hiện di dời địa bàn trụ sở từ vương quốc Anh về thành phố Trùng Khánh, bởi vì gia nhập quốc tịch khác biệt nên thành phố khắt khe. Nhiếp Tần Duật gặp khó khăn, hắn đã nghĩ vô vàn kế.

Thế nhưng trong lúc còn chật vật, Mộ Kinh Triệt lại vươn thẳng tay giúp đỡ đón nhận hắn bước vào. Cũng kể từ lúc đó, Nhiếp Tần Duật đã hoàn hảo định vị tiếp đất thị trường của tập đoàn Nhiếp gia tại khắp nơi đất nước này.

Nhiếp Tần Duật gia tăng thêm trụ sở tại thành phố, lần lượt lên ngôi nắm giữ mạch máu lớn ngang bằng nhất nhì cùng Mộ gia, nhận được cái nhìn đồng thuận của loạt quan chức lãnh tụ cấp cao nơi đây. Mở ra hàng loạt tập đoàn giải trí lớn, đào tạo người.



Mối quan hệ của Mộ Kình Triệt lẫn Nhiếp Tần Duật, căn bản chính là bắt đầu từ đó. Cho dù kết giao chỉ mới hơn ba năm, nhưng bằng hành động cũng biểu hiện rõ cả hai đều vô cùng tốt.

Mộ Kình Triệt khẽ khàng nhấp ngụm rượu vang xa xỉ, lại nghe Nhiếp Tần Duật nói về xuất xứ của rượu, là một phiên bản giới hạn. Người đàn ông cẩn thận dựa vào thành ghế, đôi mắt khẽ nhắm hờ, môi mỏng mím thành đường, dáng vẻ yên lặng.

Khi này, một dàn hợp xướng cất lên. Nhiếp Tần Duật như đã biết từ trước, buông thành ly xuống, tầm mắt ngước nhìn xuống khu vực khán đài, một bóng hình xinh đẹp như lụa, lả lướt như hoa đang ngồi trên cây đàn piano, từng khớp ngón tay ưu nhã tấu lên bản nhạc tuyệt dịu. Ánh mắt hắn dịu dàng, lại có chút say đắm.

Bản nhạc cất lên diệu kỳ, lần lượt ánh đèn rọi tập trung về hướng người con gái xinh đẹp trong tà váy bằng lụa dải tím thướt tha đánh lên các nốt nhạc, mái tóc búi ra phía sau, vài lọn lưa thưa trước vầng trán trắng mịn, như đóa hoa mỏng manh khiến bao người đều nâng niu.

Bản nhạc cất chưa đầy vài giầy, một giọng hát ngọt ngào như gió đã vang lên, thân hình người con gái mỏng manh từ phía sau tấm rèm, hoàn toàn không lộ diện.

Mộ Kình Triệt vốn đang ưu nhã tận hưởng giai điệu đàn, để rồi đến khi nghe giọng hát này, một lần nữa đôi mắt đen nhánh của hắn mở bừng ra.

Người đàn ông vội vàng ngồi bật dậy, tầm mắt hướng ra phía bên ngoài, nơi người con gái đứng giữa trung tâm đánh đàn. Nhưng hắn không quan tâm.

Mộ Kình Triệt đảo mắt tìm kiếm cho đến khi tìm được chủ nhân giọng hát, nhìn về thân ảnh nhỏ nơi góc khuất, sau tấm rèm, ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn rọi vào. Tim hắn như đứng lặng, đáy mắt ngưng đọng thành một khoảng.

Một lần nữa, bản nhạc cùng giọng nói ngọt ngào của cô hầu nhỏ kia vang lên lúc trước, như một thước phim tua chậm hiện dần trong tâm trí hắn. Giọng hát này... có phần quen thuộc. Hắn vẫn rất nhớ giọng hát này, nhất là khi nó luôn hiện diện trong cơn mộng của hắn.

Khi Mộ Kình Triệt bồi hồi muốn xác nhận lần nữa, bản nhạc cũng dần đi đến hồi kết. Khi muốn nghe thì cũng không thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.