Chương trước
Chương sau
Nghe câu nói này, Diệp Ngọc như đứng lặng, vẫn cố biện bạch giải thích. Bài hát, là bài hát gì? Cô ta hoàn toàn không biết.

"Ngài Mộ... em quên..."

Trong lúc lúng túng, Mộ Kình Triệt lập tức buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt mang đầy sự chán ghét tột độ.

"Là quên, hay căn bản không hề biết bài hát đó là gì?"

Chưa đợi Diệp Ngọc nói, Mộ Kình Triệt lần nữa khẳng định.

"Cô là ai?"

Mộ Kinh Triệt lên tiếng, đáy mắt lạnh lẽo.

Người đàn ông chợt nhớ đến lời nói của quản gia Mục lẫn Đình Khiêm khi báo cáo lại. Bởi vì sự khác lạ về cách hành xử cũng như biểu hiện của "cô hầu" mấy ngày qua.

Trong quá trình khi Mộ Kình Triệt thực hiện điều trị ở bệnh viện, hầu như vệ sĩ lẫn những trợ thủ đắc lực đều biết.

Cô hầu nhỏ xin phép rời đi. Đến khi quay trở lại cũng là lúc bọn họ đều cảm thấy người tồn tại có mấy phần lạ

เล็ท.

Thế nhưng mặc dù thấy kỳ lạ, tất cả đều không tìm được điểm kỳ lạ đó.

Trừ khi là thay đổi về gương mặt.

Nghĩ đến đây, Mộ Kình Triệt bất giác dời tầm nhìn người con gái trước mặt. Có lẽ không cần thay đối về gương mặt, biểu hiện lẫn giác quan của hắn vẫn là thứ cảm nhận cô ta rõ ràng nhất. Hắn chưa từng phân biệt sai khi biết người con gái trước mặt không phải là cô hầu nhỏ của hắn.



Ngay lập tức, Mộ Kình Triệt cảm giác những thời gian gần đây tiếp xúc với một nữ nhân xa lạ trước mặt, sự ghê tớm khi chạm vào cô ả dâng lên. Hắn cực kỳ ghét những kẻ không biết chạm vào.

Trong lúc Diệp Ngọc chưa định hình, một lực tay đột ngột đặt ngay cổ cô ả, sắc mặt cô ta dần nhăn nhó vô cùng khó khăn, rõ ràng đau đớn, nét mặt thay đối đến trắng bệch.

Lúc tưởng bản thân sắp không thể trụ nổi, đột ngột thanh âm tin nhắn gửi đến điện thoại của Mộ Kinh Triệt vang lên, ánh mắt hắn hờ hững, như một lưỡi dao có thể giết người bất kỳ lúc nào, bàn tay buông xuống khiến Diệp Ngọc hoảng loạn mà quỳ đáng thương trên nền sàn, sắc mặt trắng bệch dần dần có huyết khí, cố gắng hít thở không khí trong một khoảng thời gian ngắn bị tước đoạt.

Mộ Kình Triệt lăng lặng mở đoạn tin nhắn, bên trong là toàn cảnh video quay lại.

Bởi vì ngày hôm đó trọng đại, thực hiện cuộc điều trị phẫu thuật của Mộ Kình Triệt. Thế nên một số khu vực đã tạm dừng hoạt động chỉ để ngăn tiếp đón bệnh nhân, vì thể thông tin video thu về cũng ít ỏi.

Mộ Kình Triệt lắng lặng bật lên, chỉ một vài góc quay, tập trung chủ yếu ngay tại khu phòng điều trị VIP của hắn.

Bên trong đoạn video ghi lại hình ảnh bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc lại mềm mại, gương mặt ôn hòa đi bên cạnh hắn. Vậy mà khi đối chất gương mặt với người phụ nữ ngồi trên nền đất, hai nét mặt tương đối giống nhau.

Không hoàn toàn giống hẳn, Mộ Kinh Triệt nhạy bén nhận ra điểm khác nhau, nhất là chẳng thể đem một kẻ mà hắn không biết để đi so sánh với cô gái nhỏ này.

Chẳng trách sao kẻ thân cận bên cạnh hắn lại chẳng thể nhận ra.

Mộ Kình Triệt trông thấy cô gái nhỏ ngồi đợi một khoảng thời gian, sau đó liền rời đi.

Đoạn video đến đó không còn lại bao nhiêu, bởi hầu như đã ngưng hoạt động.

Đến một khoảng thời gian sau, một bóng dáng khác trở lại.

Đó cũng là lúc Mộ Kình Triệt nhận ra, người đã bị tráo đổi.

Hắn lạnh lẽo ném chiếc điện thoại sang một góc, thông tin thu về khiến hắn có phần ngờ nghệch. Cô hầu nhỏ của hắn... là muốn rời khỏi hắn?

Đáy mắt thoáng hiện sự thất vọng tràn trề.



Mộ Kình Triệt để giữ bản thân bình ốn, tiếp tục rút điếu thuốc khác, bật lửa, làn khói hiện ra mập mờ, che đi biểu cảm của hắn.

"Người của tôi đâu?"

Diệp Ngọc quỳ trên nền sàn run lẩy bẩy, người hiện tại mất hồn khi vừa dạo một vòng từ cõi chết. Lần nữa, cô ta được chứng thực độ tàn nhẫn của thương nhân hắc đạo Mộ Kình Triệt, độc tài tàn bạo, hoàn toàn không phải lời đồn!

Cô ta biết không thể nói dối, bàn tay bấu lấy góc váy, sợ hãi đáp.

"Rời đi rồi thưa ngài."

Thế nhưng, Diệp Ngọc thức thời không muốn một con hầu như Úc Noãn được hưởng lợi, vì thế vội vã châm dầu vào lửa, muốn triệt để hủy hoại đi cái hình ảnh Úc Noãn được nuông chiều trong tâm trí Mộ Kình Triệt.

"Ngài Mộ, con hầu đó căn bản theo phục vụ cho ngài vì tiền... thậm chí bán thông tin ca phẫu thuật cho tôi đổi lấy số tiền lớn rồi rời đi. Cô ta... cô ta căn bản không trung thành với ngài!"

Vừa nói, Diệp Ngọc cố gắng lê lếch từng bước lại gần phía Mộ Kình Triệt một cách thấp hèn triệt để. Dựa vào đâu chỉ là một con hầu, mà lại có thể khiến người đàn ông như Mộ Kình Triệt để tâm?

"Ngài có thể xem xét đến tôi, tôi chắc chắn sẽ theo hầu hạ ngài tốt nhất, một kẻ gian dối như con hầu kia... căn bản không đáng để ngài để tâm."

Mộ Kình Triệt rút đôi chân chán ghét đẩy mạnh Diệp Ngọc khiến cô ta ngã về phía sau, gương mặt tuấn tú dưới làn khói ẩn hiện, thâm trầm chỉ còn lại sự tàn độc.

Khi quản gia Mục lẫn Đình Khiêm báo cáo, hắn đã từng giữ lại hy vọng rằng cô sẽ không rời đi. Hắn cho cô sự nuông chiều, cho cô những tốt nhất.

Chợt nhớ đến hàng loạt vật dụng trang sức cũng như vài chiếc váy vẫn còn nhãn mác trong chiếc tủ.

Mộ Kình Triệt chợt nhận ra, cô hầu nhỏ vẫn chưa toàn tâm bên cạnh hắn, luôn nghĩ đến chuyện muốn rời đi.

Nghe người trước mặt nói, không ngoài dự đoán cơn tức giận càng dâng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.