Chương trước
Chương sau
Bên ngoài phòng, Úc Noãn ngồi dựa hàng ghế, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn.

Thời gian kéo dài hơn một tiếng, Úc Noãn bắt đầu ngồi dậy muốn rời đi. Hàng vệ sĩ nhìn cô liền nhíu mày, ngay lập tức Úc Noãn cúi đầu đáp.

“Tôi muốn đi vệ sinh, sẽ trở lại nhanh thôi.”

Đình Khiêm lẫn quản gia Mục cũng đồng thời dời tầm nhìn về cô. Nhưng khi nghe câu nói này cũng không để ý đến nữa. Dẫu sao thời gian gần đây, Úc Noãn cũng là người khiến tâm tình ông chủ bọn họ trở nên tốt hơn. Cho dù không thuận với cô, thì việc Mộ Kình Triệt chấp nhận cũng khiến bọn họ không còn cái thành kiến ban đầu.

Úc Noãn rời đi, tuy bọn họ không nhìn nhưng trái lại áp bức từ hàng vệ sĩ tương đối lớn khiến cô gái nhỏ có phần chột dạ.

Vừa rời khỏi dãy phòng canh gác cũng là khi thoát khỏi tầm ngắm, Úc Noãn đứng loay hoay tìm người, cho đến khi nhận được chỉ thị của Diệp Ngọc.

Không nghĩ nhiều, Úc Noãn theo sau Diệp Ngọc, hai người cứ thế bước vào nơi phòng vệ sinh.

Úc Noãn lặng nhìn Diệp Ngọc, vừa bước vào trong cô ả đã vội vàng khóa trái cửa. Khi này mái tóc trông hệt cô, bởi vì mái tóc giống, nên đường nét gương mặt dường như cũng ăn sâu vào cái dáng vẻ của cô.

Nơi đuôi mắt Úc Noãn có một nốt ruồi nhỏ, Diệp Ngọc cũng theo đó chấm lên một cái y hệt.

Cô hơi ngây người ra, nhưng Diệp Ngọc là vội vã nhất.

“Thay đồ, đừng đứng ngây ra!”

Giọng nói cô ta với Diệp Ngọc vốn đều dễ nghe và tương đồng, nhưng căn bản cô ta khi nào cũng đều gắt gỏng, thanh âm mang theo sự đỏng đảnh của một đại tiểu thư.

Bọn họ căn bản không có thời gian, nếu Úc Noãn rời đi lâu, người nơi Mộ gia sẽ sinh nghi.

Úc Noãn cởi bộ đồ rồi thay ra. Diệp Ngọc buông thả mái tóc xuống, lại thay vào bộ đồ của cô với dáng vẻ chán ghét vô cùng.



Hiện giờ, Diệp Ngọc không khác gì Úc Noãn với một phiên bản thứ hai, chỉ có điều là đôi mắt chẳng mấy phần giống. (1)

Trước khi xong xuôi, Diệp Ngọc hài lòng nhìn bản thân trong gương, lập tức ném vào tay cô một tờ chi phiếu mệnh giá lớn cùng với khẩu trang và cặp kính che đi gương mặt.

“Đi đi, rời khỏi thành phố Trùng Khánh, đừng để kẻ khác thấy mày xuất hiện nơi đây”

Úc Noãn không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu.

Có những thứ chuyện, sớm muộn cũng sẽ chấm dứt.

Cứ như thế, hai người lần lượt tráo trả trở về vị trí ban đầu.

Diệp Ngọc theo lời Úc Noãn tiến đến nơi phòng phẫu thuật, bộ dạng bởi vì thay thế chột dạ, cố tình để mái tóc dài rũ che đi đường nét. Vừa di chuyển đến hàng ghế, cô ta lập tức ngồi xuống.

Úc Noãn rời khỏi bệnh viện, trên gương mặt lớp khẩu trang, mắt kính màu đen che đi đôi mắt, như ẩn giấu tất cả nỗi buồn hiện giờ và cả toàn bộ những đoạn ký ức tốt đẹp nhất.

...

Cuộc phẫu thuật kéo dài rất lâu, Diệp Ngọc ngồi nơi hàng ghế đợi cảm thấy

mất kiên nhẫn, cô ta thi thoảng đảo mắt nhìn về hướng quản gia Mục lẫn Đình Khiêm đứng canh gác nơi phòng phẫu thuật. Từ lúc cô ta hiện diện đến giờ,

hai người đó chưa từng rời khỏi vị trí, rõ ràng vô cùng trung thành với chủ nhân.

Lần nữa nhìn xuống hàng vệ sĩ dày đặc, cả hàng xe sang trọng dừng trước cửa biệt thự sáng nay. Gia thế của Mộ Kình Triệt, vốn không phải dạng thường.

Trong lúc không ngừng than thở trong đầu vì phải chờ đợi, cho đến một khoảng thời gian thì cửa phòng đã được đẩy ra. Trưởng khoa phụ trách bước ra báo cáo.

“Cuộc phẫu thuật đã thành công hoàn hảo, ngài Mộ hiện đang trong quá trình hồi phục, sẽ kéo dài hơn ba tiếng, trước khi hồi phục, đôi mắt trông thấy vật thể có phần bị mờ và không rõ tiêu cự. Có lẽ chỉ đơn giản kéo dài hai đến ba ngày, đôi mắt ngài ấy sẽ hoàn toàn lành lặn.”



Quản gia Mục lẫn Đình Khiêm gương mặt khi này cũng trở nên rạng rỡ. Vốn muốn vào thăm ông chủ, kết qua trưởng khoa đã vội vàng đẩy ra.

“Ngài ấy bảo, chỉ muốn gặp duy nhất tiểu thư Diệp Ngọc.

Diệp Ngọc nghe gọi đến tên mình thì rất thích thú, ánh mắt sáng rực, khóe môi không nhịn được nở một nụ cười dài. Cô ta vuốt vuốt mái tóc, bẽn lẽn theo phía sau lưng trưởng khoa.

Vì mới thực hiện xong ca phẫu thuật, căn phòng hiện tại có phần nồng đậm mùi thuốc. Diệp Ngọc vừa bước vào, trưởng khoa cũng liền rời đi.

Mộ Kình Triệt nằm trên giường, phía trên đôi mắt quấn lấy một lớp băng gạc. Cô ta cẩn trọng tiến lại gần, liền nghe người đàn ông vẫy tay nói, giọng nói hàm chứa sự vui mừng lẫn nuông chiều.

“Bé con, em lại đây.”

Diệp Ngọc nghe gọi hai từ “bé con” ngọt ngào, rốt cuộc khóe môi nở nụ cười cao hơn, nũng nịu đáp.

“Vâng”

Thế nhưng, vừa tiến lại một khoảng cách gần, người đàn ông hơi khựng lại. Mi tâm vô thức nhíu chặt. Hắn bất giác lặp lại một câu nói nữa.

“Bé con?”

Căn phòng hòa lẫn mùi thuốc sát trùng, trộn vào pha tạp với nhau. Mộ Kinh Triệt thừa nhận đối với mùi hương của cô luôn có đặc trưng riêng, không hiểu vì sao giờ phút này thì lại cảm giác khó chịu.

Nhưng rồi, Mộ Kình Triệt buông lỏng thành phòng thủ xuống, có lẽ vì mùi thuốc tạp nham vào nhau, thành ra mới khiến hắn có sự bài xích như thế này.

Cảm nhận Diệp Ngọc tới gần, người đàn ông ôn nhu vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn để chạm vào sau lớp băng gạc, dịu dàng nói với đầy sự chân thành.

“Bé con, tôi muốn em là người đầu tiên tôi thấy khi đôi mắt này chữa khỏi, vì vậy, phiền em mở băng gạc đang quấn giúp tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.