Chương trước
Chương sau
Căn bản chỉ còn mấy ngày nữa là Úc Noãn không bên cạnh Mộ Kình Triệt, cô thiết nghĩ có những lời nói cũng chẳng thể giấu kín được mãi. Dẫu sao sau này hắn cũng không trông thấy cô nữa.

Úc Noãn ngẩng nhìn gương mặt Mộ Kình Triệt gần trong gang tấc, đầu ngón tay chậm rãi đưa lên vuốt ve đôi mắt đen nhánh của hắn, thậm chí bàn tay cô hiện giờ lại còn run rẩy, chạm cũng khó khăn. Cô nhỏ giọng nói, để rồi ánh mắt dừng thật lâu.

“Ông chủ, chỉ còn vài ngày là ngài hoàn toàn chữa khỏi đôi mắt, chúc cho những thứ tốt đẹp nhất sẽ đến với ngài.”

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh sáng phảng phất lên gương mặt nhỏ nét bi thương khó mà diễn tả được. Trạng thái hiện tại của cô, Mộ Kình Triệt cũng chẳng thể nào mà nhìn thấy.

Có những thứ chỉ khi đối phương không nhìn thấy thì bản thân mới dám bày tỏ chính lòng mình.

Mộ Kình Triệt định lên tiếng, kết quả đôi môi nhỏ nhắn tức khắp liền áp sát, vòng tay ngang cổ người đàn ông có vẻ vụng về muốn níu lấy, thực hiện một nụ hôn hết sức đơn thuần bởi không có kinh nghiệm.

Thân hình Mộ Kình Triệt đứng lặng, người đàn ông khẽ nheo mắt thoáng hiện vẻ nguy hiểm, yết hầu lên xuống liên tục, cái hôn ngô nghê này của cô tưởng chừng như vô dụng, lại không ngừng kích thích hắn từng chút một.

Mộ Kình Triệt nhịn xuống, bàn tay bất lực nắm bả vai cô đem đè xuống tấm giường. Hắn không muốn để sự lỗ mãng của mình làm đau cô. Cũng không muốn để sự mất kiềm chế mà nhất thời khiến cô sợ hãi né tránh hắn.

Người đàn ông cất giọng khàn khàn, mang theo sự đè nén khó khăn.

“Bé con... em nằm im.”

Úc Noãn bị đè dưới thân hình nam tính mạnh mẽ, không khó để cảm nhận sự căng cứng từ da thịt của Mộ Kình Triệt, cơ thể hắn cũng vì thế trở nên nóng lạ thường, gương mặt có vẻ khó chịu, giọng nói khàn đục không còn dịu dàng

như lúc đầu.

Cô dường như hiểu lý do.

Vì thế, Úc Noãn bất chấp nhón người, cố gắng thực hiện nụ hôn ngây ngô lần nữa. Trông cô giống như một người con gái không có gì trong tay, cô muốn cho hắn thứ gì đó, lại nhận ra hắn dường như muốn cô, cho nên không ngần ngại cùng hắn làm điều này.

Mộ Kình Triệt ban đầu còn cố gắng nhịn, kết quả người con gái dưới thân dường như không hiểu được dụng tâm của hắn. Ngay khi đôi môi nhỏ nhắn tràn đầy mùi hương thoang thoảng chạm đến, hắn lập tức đè cô xuống giường lần nữa. Lần này đem đôi môi hắn cúi xuống, tìm kiếm rồi lần nữa phủ phục cắn lấy đôi môi nhỏ của cô, hai vật quá đỗi mềm mại hòa quyện lại quấn quýt vào nhau, như là của riêng.



Đến khi buông ra, đôi môi của Úc Noãn đã ánh nước, lại còn sưng đỏ mong như quả đào non được tận tình chăm chút khiến kẻ khác nhìn vào đều mê đắm muốn cắn lấy. Mộ Kình Triệt không thể thấy, vì thế lưu luyến dây dưa môi cô không thôi, như muốn đem cô nuốt trôi vào bụng, thoang thoảng mùi hương nam tính của hắn quẩn quanh.

“Bé con, tôi không nhịn nổi đâu, em còn đụng chạm nữa thì tôi e là đêm nay em sẽ không ngủ được mất, mà không ngủ được, em lại sẽ giận tôi..”

Câu nói của hắn mang quá nhiều hàm ý, gương mặt tràn đầy dục vọng sâu thẳm với cô.

Vốn dĩ Mộ Kình Triệt đã không có sự kiềm chế với cô. Nay cô lại cứ động chạm khơi màu, thứ gì đến cũng sẽ đến. NOVEL

“Ngủ thôi”

Người đàn ông ôn nhu, tự cười khẩy sự không thể khống chế của chính mình, để rồi bất lực vươn tay xoa đầu cô như thể dỗ dành.

Úc Noãn trông vậy, căng thẳng hít thở sâu, lần nữa bàn tay nắm lấy cổ áo hắn, dứt khoát kéo xuống, cất giọng nói nũng nịu như muốn hòa tan.

“Ông chủ... ngài không cần em nữa sao?”

Rốt cuộc, thành phòng thủ mà Mộ Kình Triệt dựng nên hoàn toàn bị phá nát.

Mộ Kình Triệt cắn lấy đôi môi cô, ánh mắt gian tà như con sói đạt được mục đích của bản thân, thỏa mãn yêu chiều nói với cô.

“Bé con, nhớ cho kĩ, câu này là em nói.

“Tôi lúc nào cũng cần em hết, chỉ cần em muốn, thứ gì của tôi cũng đều cho em!"

Thật không khó để cảm nhận, bàn tay người đàn ông luồn sâu vào góc áo, chậm rãi chạm vào phần đùi mềm mại non mịn.

Dưới màn đêm tĩnh lặng, hai thân hình quấn quýt, như muốn đem khảm vào làm một cùng với nhau.



Dù vậy, Mộ Kình Triệt cho dù có phóng túng bản thân, vẫn rất ôn nhu cúi thấp đầu cắn vành tai thì thầm an ủi.

Ngày hôm sau, trời quá trưa Úc Noãn mới có thể tỉnh dậy, cơ thể hiện tại đau nhức.

Vậy mà vừa tỉnh, trước mặt đã là gương mặt nham hiểm của Mộ Kình Triệt phóng đại.

Úc Noãn tức giận, hùng hổ đẩy người đàn ông ra, thậm chí còn dùng gối ném trực tiếp vào mặt.

“Ông chủ... đêm qua ngài lừa em!”

Mộ Kình Triệt bất lực, gương mặt điển trai hiện giờ đã hứng trọn chiếc gối vào mặt. Dù vậy sau một đêm mặn nồng, vẫn cố gắng tiến lại gần, gương mặt điển trai nở nụ cười thoải mái.

“Bé con, phải trách em quá mê người.”

Đêm qua, tuy nói Mộ Kình Triệt ôn nhu hỏi cô đau để rồi chậm lại. Thế nhưng kết quả vẫn vậy, cô muốn dừng, người đàn ông vẫn cứ hì hục làm việc.

Khổ nỗi, Úc Noãn chẳng hiểu sao đêm qua lại không thể ngất để ngừng loại việc này, vì thế liền để mặc thân xác nhỏ nhắn chịu đựng ham muốn của Mộ Kình Triệt.

Rốt cuộc cũng biết đến mấy chữ hối hận, lại hiểu được cái ham muốn cực đại của một nam nhân là như nào.

Mộ Kình Triệt vừa tiến lại gần, vươn bàn tay muốn vuốt ve, kết quả Úc Noãn như mèo con xù lông giận dỗi chui rúc góc giường, tức giận nói, mà ngay cả giọng nói cũng khó khăn vì lạc nhịp.

“Ngài không được lại gần em!”

Mộ Kình Triệt cười khổ, rõ là đêm qua cô gái nào vẫn thuận lợi cho phép, sáng sớm đã bày ra trạng thái này.

Nhưng nghe giọng nói ngọt ngào từ cô, lại nghĩ đêm qua hành hạ cô đau đớn, người đàn ông ngoài việc nuông chiều an ủi cũng không biết nên làm gì.

“Được được, đều là lỗi của tôi. Nhưng để không lại gần em thì khó lắm, bé con à!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.