Mộ Kình Triệt được Mộ Thúc đỡ cũng không phản kháng hành động này, người đàn ông ngồi xuống ghế, động tác ưu nhã mang đầy sự kiêu ngạo.
Mộ Thúc càng nhìn Mộ Kình Triệt, lòng càng sinh ghen ghét, với hắn, ông ta như thể có hàng ngàn ngọn lửa căm thù đến tột cùng, bởi căn bản chỉ là một đứa con hoang, hiện tại dù đã bị mù vẫn được trao trọng trách dẫn dắt gia tộc.
Trước đây quyền hành cũng gần tới tay ông ta, kết quả năm đó Mộ Kình Triệt được lòng lão gia Mộ, hơn thế còn thể hiện năng lực điều hành khi vẫn còn trẻ, kết quả những thứ sắp đạt được lần nữa đổ sông đổ bể.
Mộ Kình Triệt vừa ngồi xuống, Đình Khiêm lập tức rót trà. Cẩn thận đặt vào lòng bàn tay người đàn ông.
Ly trà nóng, làn khói vương vất. Mộ Kình Triệt khẽ cầm lấy, nhẹ xoa miệng thành ly, nhàn nhã nhấp một ngụm.
Mộ Thúc nhìn người đàn ông, lòng càng sinh hận.
"Cậu Triệt, họp mặt gia tộc nhưng cậu lại hay lấy cớ từ chối. Việc đó thật không hay chút nào."
Vài người Mộ gia yếu thế, tuy chống đối Mộ Kình Triệt nhưng vẫn không có lá gan đứng lên làm phản. Duy chỉ có
Mộ Thúc nuôi lòng căm thù đã lâu, lập tức đứng lên tiến về phía lão gia Mộ.
Mộ Thúc đứng thẳng tắp, chấp tay trước mặt lão gia Mộ theo quy củ, khẽ cúi thấp người, ánh mắt khinh miệt nhìn qua Mộ Kinh Triệt.
"Cha xem, cậu Triệt hiện tại đôi mắt ảnh hưởng đến ngay cả ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-sung-the-xin-binh-tinh-/3648162/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.