Gương mặt Mộ Kình Triệt đã dịu lại, sóng mũi cao thẳng chạm nhẹ gò má mềm mại dây dưa sinh cảm giác luyến tiếc không muốn rời.
Úc Noãn hơi khựng lại, việc Mộ Kình Triệt dường như thích thú với mùi hương này, nếu cô nói loại mùi hương cơ thể hắn lại đem bắt ép cô.
Chợt nghĩ đến ban chiều cô đã sử dụng sữa tắm nơi phân khu phòng tắm của người hầu, có lẽ mùi hương Mộ Kình Triết yêu thích chính là thứ này.
Nếu cô đưa ra sữa tắm nơi khu phòng người hầu, có lẽ hắn sẽ không cần cô nữa.
Nghĩ đến đó, cô lí nhí đáp lời.
“Thưa, là mùi sữa tắm. Không phải là mùi hương của tôi.”
Mộ Kình Triệt nhướng mày, trước mặt một màu tối thẫm.
Chỉ còn lại gương mặt nhỏ nhắn của Úc Noãn mềm mại, có chút ửng hồng với cái chạm từ bàn tay cùng gương mặt của Mộ Kình Triệt lên da thịt cô, đôi môi hồng hào, đáy mắt trong vắt tinh khiết suối đầu nguồn. Dễ dàng khiến người khác yêu mến.
“Nếu như thế thì ngày mai đưa tôi loại sữa tắm đó.”
Úc Noãn cắn môi, nhỏ giọng đáp.
“Vâng.”
Khóe môi người đàn ông hài lòng hơi nhếch lên, hàng lông mi dài rũ xuống, xoay người Úc Noãn, trực tiếp đem ôm vào lòng.
Cảm giác yên bình nổi lên, Mộ Kình Triệt vậy mà có thiện cảm với cô gái nhỏ. Hắn ôn nhu ôm cô vào lòng, cất giọng nói trầm thấp cưng chiều.
“Ngủ ngon bé con.”
Đêm đó, Mộ Kình Triệt được một lần nữa yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-sung-the-xin-binh-tinh-/3647798/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.