Anh cầm nó trong tay, ánh mắt thâm thúy.
Câu nói lúc nãy đầy ý giễu cợt, hoặc có lẽ chỉ là do anh cố ý mà thôi.
Hàm Hinh thấy tay cô trống không, đồ đã chạy sang tay của anh, không muốn bị cuốn vào nữa cho nên lùi lại, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, về mặt chiều cao thì không ai hơn ai cả.
Đương nhiên, về mặt khí thế cũng sàn sàn như nhau luôn.
Nhưng mà vì đây là nhà họ Mộ, Mộ Dịch Kỳ lộ ra vẻ mặt không chút sợ hãi gì, hơi nhướng mày lên, cao hơn người còn lại một bậc.
Cảnh Nguyên Trạch lắc đầu, lập tức nhìn sang Hàm Hinh, rồi mở miệng nói: “Cũng không tính là rộng rãi, chỉ mới có bốn mươi lăm nghìn tỷ đồng mà thôi, còn chưa bằng một phần mười tài sản của tôi nữa, huống chi đây là tôi cho con của em ấy.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
Cập nhật sớm nhất tại.
Mộ Dịch Kỳ nắm chặt lấy tờ giấy, mắt đã tối đen xuống.
Áp lực dày đặc như mực, không cách nào giãy dụa được.
Dám động đến vảy ngược, sẽ không thể dàn xếp được nữa.
“Anh lấy thân phận gì tặng đồ cho con của tôi?”
Đột nhiên, phần tài liệu trị giá bốn mươi lăm nghìn tỷ bị Mộ Dịch Kỳ xé tan thành giấy vụn, Hàm Hinh hoảng sợ kêu lên, ra lệnh cho anh lập tức ngừng tay!
Cho dù không lấy cũng phải trả về cho Cảnh Nguyên Trạch mà! Vì sao lại xé chứ!
“Anh điên à! Đó là bốn mươi lăm nghìn tỷ, em không tính nhận, nhưng mà vẫn phải trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765468/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.