“Mộ Dịch Kỳ, anh nhanh lên! Mưa to rồi!”
Vừa mới ra khỏi cửa, Hàm Hinh còn đang ở cổng lớn, nước mưa tí ta tí tách lập tức rơi xuống như trời long đất lỡ, rớt thẳng xuống người, rất đau.
Hàm Hinh lập tức chạy lên xe, Mộ Dịch Kỳ ở phía sau vẫn bước thong thả, cũng may khi anh lên xe rồi cũng chỉ bị ướt một chút, vừa đóng cửa xe lại thì mưa cũng lớn hơn, gió mạnh thổi qua, cây cối hai bên đường bị gió quật nghiêng, ngã tới ngã lui, đáng sợ vô cùng.
Hàm Hinh nhìn, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, xoa nhẹ mi tâm, mỗi lần trời mưa thì đầu cô lại bắt đầu đau.
“Bà Mộ.” Mộ Dịch Kỳ lên tiếng, ngay sát cạnh cô.
“Chuyện gì?”
“Có thể để cho bà Mộ tự mình ra tay, xem ra người này có địa vị không bình thường trong lòng của em hửm?”
Đọc FULL bộ truyện.
Hàm Hinh không biết, thì ra anh vẫn không chịu bỏ qua chuyện của Mạnh Từ Lan.
“Địa vị? Còn có thể có địa vị gì trong lòng em chứ? Cho người ta một cơ hội, làm người tốt, sau này gặp nhau cũng không có gì không tốt.”
Trực tiếp nói thẳng những tính toán trong lòng ra, làm cho người đàn ông hơi kinh ngạc nhưng vẫn bị thuyết phục.
“Hàm Hinh, tốc độ lật mặt của em thật sự làm anh giật mình đấy.”
Lúc nãy còn có thể nắm tay anh nhõng nhẽo, bây giờ đã trở mặt làm như không quen biết, dáng vẻ vô cùng tùy ý, nói với anh rằng cũng chẳng phải vì ai cả, nhiều nhất cũng chỉ là làm người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765466/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.