Cũng may, điện thoại cô thật sự nợ phí.
“Là nợ 4500 đồng, anh nghe xem.”
Hàm Hinh biết anh sẽ nghi ngờ, nên cô đã sớm xóa nhật ký cuộc gọi, rồi mới cầm tới đưa anh xem, anh nhận lấy, nhìn vào cuộc gọi trên màn hình.
“Được rồi, để anh nạp cho em, 30 triệu đủ không?”
Hàm Hinh suýt không đứng vững, một lần 30 triệu ư?
“Đừng đừng đừng, ba triệu, ba triệu thôi.”
Một năm có lẽ cô cũng dùng khoảng ba triệu, sao có thể dùng tới 30 triệu chứ?
Đọc FULL bộ truyện.
Cô không bao giờ tưởng tượng được, tiền điện thoại của Mộ Dịch Kỳ còn dài hơn đại dương nữa...
“Được rồi, lát nữa Từ Du sẽ nạp cho em.”
Anh vừa dứt lời, điện thoại cô đã có tin nhắn tới, trừ cước phí cuộc gọi ra thì còn lại 2995500 đồng.
Hình như Mộ Dịch Kỳ tin rồi, không hỏi cô chuyện điện thoại nữa, mà quay lại đề tài lúc nãy.
“Thấy em nhàm chán như vậy, nếu em muốn về công ty thì đi nói với ông cụ đi, anh có nói cũng không vô dụng, chắc chắn ông cụ sẽ ngoan cố không đồng ý đâu.”
“Nhưng... em cảm thấy ông nội rất khó nói chuyện, em phải nói thế nào đây?”
Mộ Dịch Kỳ nhìn cô rồi ngoắc tay, cô đưa tai tới gần anh.
...
Mấy phút sau, Hàm Hinh tới thư phòng ông cụ.
“Cốc cốc.” Hàm Hinh khẽ gõ cửa, gọi một tiếng ông nội, rồi mở cửa ra.
“Cháu vào đi.”
Thư phòng hơi tối, buổi chiều, ánh nắng phía nam đã bị rèm cửa sổ màu đen hấp thụ, không chói mắt nhưng cũng hơi tối.
Ông cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765462/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.