Nói được làm được?
Nghe thấy câu này, Hàm Hinh lại cười lạnh trong lòng, đúng nhỉ, hay cho câu nói được làm được.
Sự cố chấp của anh khác hẳn người bình thường.
Lúc này đây, Mộ Dịch Kỳ từ từ nghiêng người tới, hai tay anh để hai bên người cô, vầng trán anh tuấn và đôi mắt sáng phóng to cực đại trước mặt Hàm Hinh, ngay cả những lỗ chân lông nhỏ xíu cô cũng nhìn thấy được.
Cô nhận ra người đàn ông ngày đúng là con cưng của Thượng đế, không chỉ có đường nét hoàn hảo, thậm chí anh còn không có lấy một chút tì vết, da trắng như tuyết, trong suốt óng ánh, có lẽ anh cố tình để màu da khỏe mạnh để che giấu màu trắng sáng như tuyết kia.
Đúng là vậy thật, đàn ông thì không thể trắng quá, nếu không sẽ giống với trai bao.
"Nói cho tôi biết, thật hay giả?"
Hàm Hinh nghi ngờ, cái gì mà thật với giả?
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô còn chưa kịp thắc mắc thì đã nghe anh giải thích cặn kẽ: "Em mang thai con của tôi thật à?"
Cô chớp mắt, dòng máu trong người như chảy ngược, xộc lên trán, lưng cứng đờ!
Chỉ khoảnh khắc đó thôi, dường như cô nín thở đợi chờ, mãi đến tận khi không thể hít thở nổi, cô mới có thể bình tĩnh lại.
Thở dốc từng hơi, Hàm Hinh nghi ngờ nhìn anh.
Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?
Đáng lẽ không thể phát hiện ra được chứ?
Cô chưa từng nói với ai chuyện này, sao Mộ Dịch Kỳ lại biết được?
Hàm Hinh còn đang suy nghĩ không biết rốt cuộc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765460/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.