"Khổng Ý Yên." Giọng điệu Mộ Dịch Kỳ trở nên khá nặng nề.
Nghe thấy âm thanh tức giận của anh, Khổng Ý Yên càng suồng sã, quên mất bản thân luôn là một cô giáo dịu dàng, thục nữ.
"Đừng lộn xộn? Ưm?" Tất nhiên, Mộ Dịch Kỳ sẽ không để cô ta thực hiện được ý đồ, anh cài áo lại, ôm cô ta xuống dưới. Sau khi ném cô ta vào ghế sau, anh không quay về ghế trước ngay mà bình tĩnh suy nghĩ một chút. Quả nhiên, vừa biết mình bị ném vào ghế sau, cô ta lập tức tiến lên, kéo anh lại: "Dịch Kỳ, đừng rời bỏ em, đừng rời bỏ em."
Tay Mộ Dịch Kỳ bị cô ta giữ lấy, ánh mắt anh trở nên hết sức âm u, lạnh lùng nói với cô ta: "Đừng say khướt nữa, nếu còn gây ra chuyện gì quá đáng, thì tôi sẽ ném cô ở chỗ này để cô tự mình trở về."
"Đừng." Cô ta kề sát vào người anh, anh lặng lẽ hít sâu, nhưng điều Mộ Dịch Kỳ không ngờ nhất còn ở phía sau. "Em nóng quá, Dịch Kỳ, em nóng quá phải làm sao bây giờ?" Cô ta cúi đầu lại lắc đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, như dấu hiệu sau khi say rượu, cứ ôm lấy một cánh tay của anh không buông, lại không tự biết cổ áo càng ngày càng mở rộng.
Khổng Ý Yên mặc một bộ váy ngắn trễ vai, rất phù hợp với phong cách vui chơi mờ ám ở quán bar, theo sự đong đưa của cô ta, sắp có chút không che giấu được.
Mộ Dịch Kỳ bối rối không biết để mắt vào đâu, cánh tay lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765455/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.