“Ồ, trùng hợp vậy, đúng lúc em có chuyện đến tìm anh, anh cũng đúng lúc đi ra.”
Cách khe cửa, Hàm Hinh đứng phía sau nghe thấy câu nói này của Khổng Ý Yên.
“Chuyện gì thế?”
Tiếp đó là giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Em có phần bài tập cần dịch qua tiếng Anh, nhưng em vẫn còn việc khác, sáng mai còn phải tới trường mới nữa, anh có thể…”
Không cần nói cũng biết những lời do dự chưa nói ra kia là gì.
Cô gái kia ôm một xấp tài liệu.
Đọc truyện tại đây.
Chiếc váy ngủ mỏng manh có thắt eo, thuận theo dáng đi uyển chuyển của cô ta mà bay bay.
Xương quai xanh gầy tạo đường cong đặc biệt thanh tao.
Cô ta khẽ cười, vén mái tóc dài ra sau: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Một mùi thơm thoang thoảng bay ra.
“Ý Yên, em ăn mặc thế này à?” Lúc này Mộ Dịch Kỳ mới hỏi.
Khổng Ý Yên tự liếc nhìn mình từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào bất ổn cả.
Lúc này ánh mắt Mộ Dịch Kỳ đang tập trung về phía cửa phòng Hàm Hinh, đôi mắt đen như mực vô cùng lo lắng.
“Sau này cho dù ra khỏi cửa, không ở trong phòng thì nên mặc thêm áo vào.” Giọng nói anh lạnh nhạt, hàm chứa sự cảnh cáo.
Khổng Ý Yên nghe vậy thì cả người khẽ cứng đờ, có chút lúng túng không nói nên lời, cô ta còn tưởng rằng, anh sẽ thích dáng vẻ này của mình… Dù gì cô ta cũng tự tin về vóc dáng bản thân.
Khổng Ý Yên thở gấp, môi mím chặt, dáng vẻ bất đắc dĩ.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765439/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.