“Tổng giám đốc Mộ? Tổng giám đốc Mộ?”
Thấy Mộ Dịch Kỳ im lặng không nói gì, trong lòng Mạnh Từ Lan vừa căng thẳng vừa sốt ruột.
Cô ta biết vì khi nãy mình lỗ mãng quá nên mới khiến cho Mộ Dịch Kỳ không vui, bây giờ, cô có thể nói chuyện được với anh thì ráng hết sức để nói chuyện với anh, cứu vãn được bao nhiêu hình tượng thì hay bất nhiêu.
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của ta đong đầy hương vị ngọt ngào chỉ có ở thiếu nữ, nụ cười mỉm nở trên môi, ánh mắt tươi tắn như hoa hướng dương vậy.
Mộ Dịch Kỳ sực tỉnh táo lại, ánh mắt thoáng có bí ẩn một cách lạ lùng, nhìn cô rồi nói: “Mùa thu năm ngoái, tôi từng đến nước Anh một lần.”
“Đúng vậy, đúng là mùa ấy, tổng giám đốc Mộ, tôi cứ ngỡ anh không còn nhớ nữa chứ.” Mạnh Từ Lan cười ngượng nghịu.
Ý khác là: Em cứ nghĩ, anh sẽ không đoái hoài đến em nữa.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Đôi môi mỏng của Mộ Dịch Kỳ mím lại, thẳng tăm tắp, đôi mắt phượng hẹp dài, cách một lớp võng mạc, có thứ gì đó lặng lẽ biến đi, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đôi mắt phảng phất mơ màng, nhuốm lên vẻ mịt mù, anh nói: “Chỉ có điều đã lâu quá, nên tôi đã quên nhiều rồi.”
Nghe anh nói thế, Mạnh Từ Lan định nói tiếp, nhưng cô ta cảm thấy hơi thất vọng, cô ta vẫn muốn dùng đề tài này để bắt chuyện với anh, bây giờ anh lại né tránh.
Nhất thời, Mạnh Từ Lan không biết phải nói gì nữa, bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765425/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.